Tâm tình Hà Tử Tường quả thực tốt lắm, thực cao hứng trò chuyện với Cố Hướng Bồi, nói một hồi liền nói tới những chuyện nghịch ngợm trước kia: “Anh, khi đó sao em lại nghĩ tới chuyện dùng bếp gas nướng lạp xưởng nhỉ?
Trước đây Hà Tử Tường có thể xem là một đứa nhỏ khá ngoan, nhưng cho dù ngoan cỡ nào thì vẫn có những chuyện nghịch ngợm, thế nên, này chính là một trong số đó.
Sự tình là vầy, ở rất nhiều căn tin trường học bán món lạp xưởng nướng, Hà Tử Tưởng rất thích ăn, chỉ là tiền có hạn, mỗi lần chỉ được một cây thì không đã ghiền, vì thế Hà Tử Tường chỉ đành nghĩ cách, cố nhịn không ăn để dành tiền tiêu vặt, sau đó mua nguyên một gói tự mang về nhà nướng.
Chỉ là trong nhà không có công cụ a, Hà Tử Tường thiếu niên nhớ tới mẹ mình dùng bếp gas nấu cơm, lập tức vỗ tay đôm đốp, nảy sinh ý tưởng.
Thừa dịp bà Hà ra ngoài mua đồ ăn, Hà Tử Tường vội vàng lôi ra bịch lạp xưởng, rút ra một cây, sau đó đặt lên bếp, bật lửa, bắt đầu ‘xèo xèo’ nướng.
Hà Tử Tường không biết chờ tới bao giờ nó mới chín, cũng không biết lúc nào nên trở, cứ cầm đũa đứng bên cạnh bếp lo lắng chờ đợi, thẳng tới khi ngửi thấy mùi khét mới vội vàng trở qua mặt kia.
Cứ vậy vài lần, Hà Tử Tường cảm thấy hẳn là chín rồi, liền gắp khúc lạp xưởng bị nướng khét đen kia ăn, Hà Tử Tường cảm thấy thực vui sướng, hương vị cũng không tệ, tuy mấy chỗ bị khét hơi đắng, mùi cũng quái quái.
Đối với kết quả này Hà Tử Tường thực vừa lòng, căn cứ theo nguyên tắc có thứ ngon phải chia sẻ với người thân thiết nhất của mình, Hà Tử Tường nhìn đồng hồ, ừm, chắc anh cũng tan học rồi, vì thế Hà Tử Tường kích động giấu bịch lạp xưởng đi, sau đó chạy tới nhà Cố Hướng Bồi tìm người.
“Anh, em có thứ này cho anh xem, đi.” Cố Hướng Bồi mới về tới nhà đã bị Hà Tử Tường hưng phấn lôi đi.
“Từ từ, anh để anh cất cặp đã.” Cố Hướng Bồi cố cởi quai đeo, mà bản thân thì đã bị Hà Tử Tường kéo ra tới cửa.
“Không cần, chờ qua nhà em làm bài tập luôn.” Hà Tử Tường đang gấp muốn chết, không biết bao giờ mẹ sẽ về, nếu để mẹ biết cậu lén nướng lạp xưởng thì nhất định sẽ la một trận, sau đó còn giảm tiền tiêu vặt.
“Được rồi.” Cố Hướng Bồi hết cách, chỉ đành một lần nữa kéo quai cặp, phối hợp cước bộ Hà Tử Tường: “Tử Tường, em có thứ gì tốt muốn cho anh xem?”
Hà Tử Tường cười thần thần bí bí, biểu tình ‘có kinh hỉ rất lớn, chốc nữa anh sẽ biết’: “Không nói, đợi lát nữa nhất định sẽ dọa anh sợ nhảy dựng luôn.”
Cố Hướng Bồi cũng bị gợi lên lòng hiếu kỳ, theo Hà Tử Tường đi vào trong nhà.
Vốn Cố Hướng Bồi nghĩ, nếu Hà Tử Tường có kinh hỉ cho mình xem thì hẳn sẽ giấu trong phòng, thật không ngờ lại để ở phòng bếp, này thực sự làm anh hiếu kỳ.
Hà Tử Tường ngồi xổm trước ngăn tủ, tìm kiếm bịch lạp xưởng mình giấu ban nãy, lúc giấu thì chỉ ước gì giấu thật kín thật bí mật, giờ tới lúc lôi ra quả thực tốn không ít công phu.
Hai phút sau, Hà Tử Tường cao hứng xoay người, cầm bịch lạp xưởng quơ quơ trước mắt Cố Hướng Bồi: “Ten ten tèn… anh, xem nà!”
Cố Hướng Bồi sửng sốt: “Đây là…” Nhận lấy túi đồ, nhìn kỹ: “Lạp xưởng!?”
“Đúng, lạp xưởng.” Hà Tử Tường lôi ra một cây, quay người đi tới chỗ bếp, đặt lạp xưởng lên, bật bếp: “Anh, sau này chúng ta không cần tới can tin mua lạp xưởng nữa, tự nướng thì tốt rồi.”
“Mới nãy em thử một cây rồi, ăn ngon lắm.” Hà Tử Tường thực vui vẻ vì chủ ý này của mình, quay đầu lại cười tươi rói: “Em nướng một cây cho anh ăn.”
Lúc này Cố Hướng Bồi mới phản ứng được kinh hỉ mà Hà Tử Tường nói là cái gì, dù sao Cố Hướng Bồi cũng lớn hơn Hà Tử Tường hai tuổi, đọc sách sớm hơn hai năm, anh nhớ rõ, khí gas có độc, trực tiếp nướng đồ như vậy, tốt không a?
“Tử Tường, bằng không…” Cố Hướng Bồi đang định khuyên nhủ Hà Tử Tường đừng dùng khí gas nướng đồ thì phía sau đã truyền tới một âm thanh quen thuộc có chút tức giận: “Con làm gì đấy hả?”
Cố Hướng Bồi, Hà Tử Tường đồng thời xoay người, nụ cười trên môi Hà Tử Tường thoáng chốc cứng đơ, trong lòng chỉ còn một câu tiêu rồi, mẹ đã về, bị phát hiện, còn cả tang chứng vật chứng, chết chắc rồi.
Cố Hướng Bồi cũng nhìn thấy sắc mặt xanh lét của dì, một lần nữa khẳng định dùng khí than nướng đồ quả thực không tốt, nhưng khi nhìn thấy Hà Tử Tường không còn vui vẻ mà u ám ủ dột thì Cố Hướng Bồi lập tức lùi ra sau hai bước, đưa tay ra sau lặng lẽ tắt bếp lò. Trước tiên ngăn cản sai lầm tiếp tục phát sinh, sau đó cùng Hà Tử Tường nhận lỗi.
Bà Hà thực sự tức giận, đối với con trai làm ra hành vi nguy hiểm như vậy, bà Hà mới đầu lo sợ một phen, nếu xảy ra chuyện gì thì… Sau đó là một cơn tức không thể nào ức chế, kéo tay Hà Tử Tường muốn đánh vào mông con trai.
“Dì!” Cố Hướng Bồi bỏ bịch lạp xưởng xuống, xông lên ngăn cản bà Hà: “Dì, dì đừng đánh Tử Tường, không phải lỗi em ấy, lạp xưởng là con mua, con sợ ba mẹ không cho con nướng nên mới chạy qua đây, dì đừng trách Tử Tường.”
Hà Tử Tường bị mẹ kéo lại, nhìn mẹ mình tức giận muốn đánh mông mình thì xấu hổ không thôi, cậu biết nếu chuyện này mà để mẹ biết thì bà nhất định sẽ tức giận, chỉ là không ngờ lại tức tới vậy, không phải chỉ lén nướng lạp xưởng thôi à.
Bà Hà rất ít khi đánh con, cho nên Hà Tử Tường cũng không ngờ bà lại giận tới mức này, nhất thời không kịp phản ứng, bị mẹ kéo, hơn nữa cũng còn quá nhỏ, khí lực không lớn, giãy không ra.
Mắt thấy bàn tay kia sắp đánh vào mông mình, Cố Hướng Bồi xông lên ngăn cản, sau đó nghe anh nhận hết lỗi vào mình thì Hà Tử Tường sửng sốt: “Không phải, anh…”
“Dì, chuyện này căn bản không liên quan tới Tử Tường, dì đừng trách em ấy, đều là lỗi của con.” Cố Hướng Bồi thấy Hà Tử Tường định mở miệng, cố ý hô một tiếng ‘dì’ thật to át đi những lời Hà Tử Tường muốn nói, sau đó bước qua hai bước, như lơ đãng chắn giữa hai người, đồng thời đưa tay lên nắm lấy tay Hà Tử Tường, ngăn cản cậu nói ra.
Bà Hà thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của con trai, lại nhìn hành động bao che của Cố Hướng Bồi, trong lòng liền hiểu rọ, căn bản là nhóc thối nhà mình giở trò, Hướng Bồi chẳng qua chị là người thế tội, bà muốn đẩy Cố Hướng Bồi đi, hôm nay nhất định phải để Hà Tử Tường biết khí gas nguy hiểm thế nào: “Hướng Bồi, con tránh ra, dì biết chuyện này không liên quan tới con.”
“Dì, dì đừng đánh Tử Tường mà, thực sự không liên quan tới em ấy.” Nhìn bà Hà kiên quyết không buông tha, Cố Hướng Bồi vừa can ngăn vừa ôm cổ Hà Tử Tường, gào to: “Dì, muốn đánh thì đánh con đi, đều là lỗi của con.”
Bà Hà mỉm cười, bị thái độ bao che của Cố Hướng Bồi chọc cười, muốn giáo huấn Hà Tử Tường chẳng qua chỉ là chút tức giận nhất thời mà thôi, hiện giờ thấy Cố Hướng Bồi sống chết ôm lấy Hà Tử Tường, liền biến trận này đánh không được, chỉ muốn nói cho con trai biết làm như vậy là không đúng, nào còn muốn đánh đòn nữa.
“Hướng Bồi, con tránh ra đi. Dì không đánh Tử Tường, chỉ nói chuyện một chút.” Bà Hà ôn hòa nói với Cố Hướng Bồi.
Cố Hướng Bồi nghi ngờ nhìn bà Hà, không tin tưởng bà Hà đang tức giận thoáng cái đã bình thường, tuy không có động tác nào nhưng cánh tay vẫn ôm chặt Hà Tử Tường, không chịu buông.
Hà Tử Tường rốt cuộc phản ứng, anh gánh tội cho mình a? Nâng mắt nhìn mẹ mình, khóe miệng cong lên, không rõ là còn tức giận hay không, bất kể thế nào, cậu mới không muốn bị đánh, lại càng không muốn nhìn thấy Cố Hướng Bồi bị đánh.
Bị anh ôm vào lòng, bởi vì nhỏ hơn hai tuổi nên cũng lùn hơn một chút, Hà Tử Tường chỉ đành nhón chân thì thầm bên tai Cố Hướng Bồi: “Anh, chúng ta lén chạy ra ngoài đi, chờ mẹ hết giận rồi về.”
Nghe xong, Cố Hướng Bồi đồng ý gật gật đầu, sau đó hai người quang minh chính đại trước mặt bà Hà từng chút từng chút nhích về phía cửa, lúc còn hai ba mét thì lập tức cắm đầu chạy, Cố Hướng Bồi còn không quên nói với lại: “Dì, con cùng Tử Tường về nhà làm bài tập đây.”
Bà Hà quả thực bị chọc cười, hai đứa nhóc này xem bà là người trong suốt à, với lại, cặp sách đều để ở đây, còn nói qua nhà bên kia làm bài tập, trợn mắt nói dối thì cũng phải có căn cứ chứ.
Bất quá, hai đứa nhỏ chưa bao giờ để người lớn quan tâm chuyện học hành của mình, hơn nữa, nhìn điệu bộ bao che của Cố Hướng Bồi, bà Hà cũng không do đo, lát nữa đứa con về nhà sẽ tự giác làm bài. Bất quá, nguy hiểm về bếp gas nhất định phải dành thời gian nói chuyện rõ ràng với hai đứa, cứ không hiểu gì, sau này lại tiếp tục nghịch ngợm thì không tốt.
Nói tới những chuyện trước đây, không nghĩ tới thì nó cứ nằm sâu trong lòng, giờ nghĩ lại, Hà Tử Tường mới phát hiện hóa ra lúc nhỏ mình cũng làm đủ chuyện ngốc nghếch như vậy, hơn nữa, tất cả đều có Cố Hướng Bồi tham dự, mà cũng vì thế nên thời kỳ trưởng thành mới ít bị trói buộc, tự do hơn hẳn.
Bởi vì: mặc kệ cậu làm gì luôn có anh yểm trợ cùng canh chừng, mặc kệ phạm sai lầm gì, luôn có anh chia sẻ hoặc gánh tội thay.
Nghĩ tới đây, trong lòng Hà Tử Tường mềm mại một mảnh, thực may mắn có được một người anh họ như Cố Hướng Bồi: “Anh, lại kính một ly, thực cám ơn anh.”
Cố Hướng Bồi cười nhạt, không nói thêm gì, chỉ bưng ly rượu lên cùng chạm cốc.
Cứ vậy, Hà Tử Tường cùng Cố Hướng Bồi cùng tâm sự vừa cười đùa uống rượu, đồ ăn còn nhiều mà rượu thì đã uống cạn.
Hà Tử Tường đã có chút say, phần lớn chai rượu này vào hết bụng cậu, từ đầu tới cuối Cố Hướng Bồi chỉ hớp vài ngậm, cho nên giữa hai người, Cố Hướng Bồi phẩm rượu, mà Hà Tử Tường thì uống rượu.
Kỳ thật không phải tửu lượng Hà Tử Tường kém, hừm, cũng có thể xem là tửu lượng không tốt, bất quá cũng có nguyên nhân. Nguyên nhân là hơn một năm tay, trừ bỏ từ bỏ tật kén ăn, Hà Tử Tường còn cai thuốc, đương nhiên cũng bỏ rượu. Trước kia tửu lười của Hà Tử Tường vốn chỉ bình bình, giờ bỏ suốt một năm, thân thể sớm đã quên đi mùi cồn.
Uống gần một chai, hơn nữa rượu đỏ tác dụng chậm, Hà Tử Tường liền hoa hoa lệ lệ say mèm.
“Anh, hức!” Hà Tử Tường ợ một cái, men say phun ra, lắc lắc đi tới bên cạnh Cố Hướng Bồi, vẻ mặt mơ màng: “Anh, em đột nhiên phát hiện, mình không thể rời khỏi anh.”
“Tử Tường, em say rồi.” Cố Hướng Bồi đứng lên, đưa tay đỡ lấy Hà Tử Tường đang loạng choạng.
“Không có, em không có say.” Hà Tử Tường phủ nhận, đột nhiên bật cười ha hả: “Anh, thực kì quái, tự dưng anh… ừm… anh biến thành hai người, ha hả…”
Cố Hướng Bồi bật cười: “Đứa ngốc, còn nói mình không say.”
“Em không có say, em thật sự không có say.” Hà Tử Tường nghiêng người, dồn hết sức nặng cơ thể vào người Cố Hướng Bồi, đầu tựa lên vai anh: “Anh, vừa nãy em nói thật đó, em không thể rời khỏi anh. Cho nên anh à, sau này đừng rời khỏi em, được không.”
“Tốt, anh nhất định sẽ không rời đi, cho dù em có đuổi anh cũng không đi.” Cố Hướng Bồi vươn tay tạo thành một vòng tròn vòng quanh Hà Tử Tường.
“Ừm.” Nghe thấy câu trả lời mình muốn, Hà Tử Tường thực vừa lòng, cũng thực an tâm, vươn tay ôm lấy eo Cố Hướng Bồi, ngủ đứng.