Hôm sau, Hà Tử Tường xin nghỉ phép cùng Giang Lâm Nhi tới bệnh viện kiểm tra thai nhi.
Kết quả cho thấy hết thảy đều tốt. Ngày dự sinh của Giang Lâm Nhi vào ngày 3 thang sau, còn hơn nửa tháng nữa.
Làm kiểm tra xong, Hà Tử Tường cùng Giang Lâm Nhi cùng ngồi xe về nhà, hiện giờ đã ba giờ chiều nên Hà Tử Tường không tới công ty mà về phòng sách xem số cổ phiếu của mình.
Số vốn trăm triệu mà Cố Hướng Bồi cho mượn, sau khi kiếm được thùng vàng đầu tiên, Hà Tử Tường liền trả lại cho Cố Hướng Bồi, bất quá bị anh cự tuyệt, phó thác trăm triệu kia cho Hà Tử Tường đầu tư giúp mình.
Hà Tử Tường cũng thuận thế đáp ứng, xét về kinh nghiệm thì Cố Hướng Bồi có nhiều hơn cậu, bất kể là đời trước hay đời này. Nhưng cậu là người sống lại, về sau sẽ phát sinh chuyện gì, thị trường chứng khoán sẽ biến động ra sao, cậu nắm rõ hơn, vì thế Hà Tử Tường muốn giúp Cố Hướng Bồi biến một trăm vạn này tăng lên gấp đôi, gấp ba, thậm chí là càng nhiều hơn.
Xem xét số cổ phiếu đã mua, lần đầu tiên bởi vì sống lại đúng dịp hai loại cổ phiếu gia tăng cấp tốc, cậu kiếm được chút lợi nhuận, còn các loại mua sau đó đều thuộc loại hình tăng trưởng ổn trọng trong thời gian dài.
Tính toán giá trị của số cổ phiếu nắm trong tay, xem thử xem hiện giờ nếu bán tháo thì có thể gom được bao nhiêu.
Hà Tử Tường muốn mua một căn hộ, với giá thành hiện giờ hoặc vài năm sau, đất đai phòng ốc chính là hạng mục đầu tư tốt nhất. Bất quá Hà Tử Tường không phải tính toán đầu tư, đời trước cậu có nhìn trúng một căn hộ, bất quá khi đó bởi vì không có tiền nên không mua được. Cho nên lúc đó cậu lại càng cố gắng làm lụng hơn, quyết tâm muốn mua nó.
Đó là căn hộ vô tình nhìn thấy trong bản quảng cáo nhà đất, ngay lập tức cậu bị căn hộ tinh mỹ này hấp dẫn, độ an toàn tốt, giao thông tiện lợi, trường học, bệnh viện, khu mua sắm cùng giải trí đều phân bố ở gần đó, còn có cả công viên, bể bơi cho người già cùng trẻ nhỏ vui chơi, Hà Tử Tường thật sự thích khu này.
Lúc nhìn thấy quảng cáo này, cậu lập tức nghĩ, nếu có thể mua được một căn hộ ở đây, mẹ không cần tốn nửa tiếng để tới trung tâm mua đồ ăn nữa; Lâm Nhi muốn dạo phố mua sắm cũng không cần chen chúc trên các chuyến xe công cộng; sau này con trai có thể tới vườn trẻ gần đó, bởi vì căn nhà cũ hiện giờ cách nhà trẻ gần nhất tới nửa tiếng lộ trình.
Trong khu có bể bơi, mùa hè có thể dạy Hà Thần tập bơi, cả nhà có thể tới vận động vui chơi; mỗi ngày dùng cơm xong, mẹ có thể tới hội người già họp mặt gặp gỡ với các cụ già khác, cùng tâm sự hoặc làm một ít vận động; lúc con trai bắt đầu tập đi, mỗi ngày sau đi ăn cơm tối, cả nhà có thể đi shoping, kế đó có thể đưa con trai tới khu vui chơi để nó tự chơi một mình, vợ chồng họ có thể ngồi bên cạnh vừa trò chuyện vừa trông chừng.
Ảo tưởng xinh đẹp nhưng sự thật lại tàn khốc, cậu không có tiền, đối với một người chỉ mới đi làm hai năm, lại còn chi tiêu sinh hoạt gia đình, bảo cậu trong khoảng thời gian ngắn kiếm nhiều tiền như vậy để mua nhà căn bản là chuyện không có khả năng. Hà Tử Tường chỉ đành từ bỏ.
Bất quá, hiện giờ không giống, đời trước bởi vì không có tiền nên kéo dài tới hai năm sau. Chính là lúc này cậu đã có đủ tiền để mua nó, căn hộ mà cậu vẫn luôn ước mơ.
Tuy ảo tưởng xinh đẹp trước kia đã tan biến, một nhà bốn người biến thành ba người, nhưng Hà Tử Tường vẫn muốn làm mẹ mình cùng Hà Thần có một cuộc sống hạnh phúc, đây là giấc mơ cả đời của cậu, chưa bao giờ thay đổi.
Cậu nhớ rõ, khi đó khu nhà này vì lần đầu tiên rao bán nên giá cả khá thực tế, sau đó thêm lần hai lần ba thì giá bắt đầu tăng cao, cho nên hiện giờ mua là tốt nhất.
… …
Hà Tử Tường lên mạng tìm kiếm tin thức tiểu khu kia, biết nó dự tính vào tuần sau sẽ bắt đầu mở cửa, Hà Tử Tường quyết định phải tới đó khảo sát thực tế một phen.
‘Cốc cốc!’ Tiếng gõ cửa vang lên, Hà Tử Tường dời tầm mắt khỏi màn hình, ngẩng đầu lên: “Vào đi.”
Bà Hà đẩy cửa: “Tử Tường, ra ăn cơm con.”
“Dạ.” Hà Tử Tường tắt máy tính, bước ra khỏi phòng sách, Giang Lâm Nhi đang ngồi trên sô pha xem TV, bà Hà thì không thấy đâu, đại khái đang bận rộn trong bếp đi.
Hà Tử Tường đi vào phòng bếp, quả nhiên nhìn thấy mẹ mình đang bưng dĩa thức ăn đi ra, cậu vội vàng tiến tới hỗ trợ, cầm lấy dĩa thức ăn đặt lên bàn, bà Hà đi ở phía sau, một tay cầm khay một tay cầm chén đũa.
Tay nghề bà Hà không tồi, Hà Tử Tường thực thích đồ ăn mẹ làm, trước kia lúc còn kén ăn, tất cả các món mẹ làm cậu đều ăn hết. Mà bà Hà cũng sẽ không làm những món con trai không thích. Hiện giờ không còn kén ăn, bà Hà lại càng có nhiều lựa chọn hơn, làm cơm cũng phong phú, Hà Tử Tường cảm thấy rất ngon.
Bà Hà gắp một miếng chân gà cho Hà Tử Tường, lại gắp một miếng cho Giang Lâm Nhi, thuận tiện hỏi kết quả kiểm tra ban sáng. Kỳ thực lúc vừa về đã nói qua, kết quả kiểm tra rất tốt, hết thảy bình thường, bất quá bà Hà muốn biết cụ thể một chút.
Hà Tử Tường đơn giản kể lại những lời của bác sĩ, bao gồm cả ngày dự sinh. Bà Hà thực cao hứng, người già, nhất là tình huống đã ly hôn như bà, con trai trưởng thành vẫn luôn bận rộn làm việc không thể ở bên cạnh; còn con dâu, không thể nói không hợp, mà nói hợp thì cũng không đúng. Bên cạnh luôn thiếu một người có thể tâm sự, vì thế bà vẫn luôn trông mong có một đứa cháu.
Có một đứa bé nhỏ xinh đáng yêu làm bạn, mỗi ngày cũng vui vẻ hơn hẳn đi. Còn có, bà thực hi vọng trong nhà lại có thêm vài sinh mệnh nhỏ, có thể xoa dịu bầu không khí lạnh nhạt giữa con trai cùng con dâu. Tuy bà Hà không hề bắt gặp tình trạng tranh cãi khắc khẩu nhưng vẫn nhạy cảm cảm thấy quan hệ hai đứa trở nên lạnh nhạt.
Con trai tuy đã ngủ sớm hơn trước, thời gian ở phòng sách cũng ít hơn, nhưng hành động thân thiết giữa vợ chồng cũng thực hiếm thấy; con dâu tuy đang có thai, nhưng số lần ra ngoài lại còn nhiều hơn khi chưa có, trước kia thỉnh thoảng còn mời bạn bè tới nhà, nhưng hiện giờ thì toàn hẹn gặp bên ngoài.
Bà Hà thực lo lắng cho cặp vợ chồng trẻ, bất quá bà không thể xen vào. Trước kia hai đứa mâu thuẫn, bà cũng khuyên can giúp, nhưng có một lần, bà vô tình nghe thấy con dâu nói chuyện điện thoại với bạn, ý tứ đại khái là bà chỉ là một người phụ nữ thất bại trong hôn nhân, có tư cách gì chỉ bảo người khác.
Khi đó, con dâu bà nói gì nhỉ, hình như là ‘Cho xin đi, hôn nhân của bà ta đã rối tinh rối mù rồi, còn vọng tưởng dùng thân phận mẹ chồng dạy bảo tôi? Nếu phương pháp của bà ấy đúng thì cần gì phải ly hôn, cần gì bị chồng bỏ chứ!’, nói xong còn thêm một tiếng xùy nhẹ xem thường.
Bàn tay cầm chìa khóa mở cửa của bà Hà nhất thời khựng lại, nửa ngày sau mới buông nắm cửa, đi xuống lầu, cô độc lẳng lặng đi dạo cả buổi trưa.
Từ đó về sau, bà Hà rất ít xen vào chuyện vợ chồng con trai, chuyện hai đứa thì cứ để hai đứa quyết định.
Bà Hà không phải vì giận con dâu mà không để ý tới vợ chồng bọn họ, chẳng qua giống như lời con dâu, bà là một người phụ nữ thất bại, trong vấn đề này bà chỉ có một đống kinh nghiệm thất bại mà thôi, vì thế chỉ cố né tránh, không để sự thất bại của mình ảnh hưởng tới con trai cùng con dâu.
“Tôi muốn sinh mổ.” Bà Hà cùng Hà Tử Tường đang trò chuyện thì Giang Lâm Nhi đột nhiên xen vào một câu.
Bà Hà cùng Hà Tử Tường đều quay đầu, kinh ngạc nhìn Giang Lâm Nhi, bà Hà nhớ rõ, vừa nãy con trai nói hết thảy đều bình thường, không hề xuất hiện tình trạng thai vị bất ổn hay thai nhi quá lớn này nọ. Hơn nữa Hà Tử Tường nhớ rõ, đời trước rõ ràng Giang Lâm Nhi sinh thường, hơn nữa kết quả kiểm tra hôm nay cũng thực bình thường, vì sao phải sinh mổ?
“Tôi muốn sinh mổ.” Giang Lâm Nhi làm như không phát hiện ánh mắt hai người, lặp lại lần nữa.
Bà Hà quay qua nhìn con trai, sắc mặt ngưng trọng còn nhíu chặt mày, có phải có chuyện gì gạt bà hay không?
Hà Tử Tường bất đắc dĩ, thật sự không có, kết quả kiểm tra hôm nay thực sự không có vấn đề, bác sĩ nói tình huống của Giang Lâm Nhi cùng đứa nhỏ đều rất tốt.
Nhận được câu trả lời khẳng định của con trai, xác nhận con dâu cùng cháu yêu không có vấn đề gì, trái tim bà Hà mới thả lỏng, ôn nhu hỏi Giang Lâm Nhi: “Lâm Nhi, bác sĩ không phải nói hết thảy đều tốt sao, chúng ta cứ sinh thường đi, như vậy đối với con cùng đứa nhỏ đều tốt.”
“Không cần.” Giang Lâm Nhi cau mày, vẻ mặt kiên quyết: “Tôi không muốn chịu đau, tôi muốn sinh mổ.” Ai cũng biết cơn đau sinh đẻ của phụ nữ là cơn đau cấp mười, trời ạ! Cấp mười, kia đau biết bao nhiêu a, Giang Lâm Nhi lắc đầu, cô mới không cần chịu loại thống khổ này.
Nghe thấy đáp án của Giang Lâm Nhi, bà Hà cũng không tiếp tục khuyên bảo, trầm tư một lúc rồi nói với Hà Tử Tường: “Tử Tường, ngày mai con xin nghỉ thêm một hôm, cùng Lâm Nhi tới bệnh viện, cẩn thận tìm hiểu sinh thường với sinh mổ, xem loại nào tốt với cơ thể mẹ cùng đứa nhỏ hơn.”
“Không cần.” Nghĩ tới việc phải đối mặt với cơn đau cấp mười, Giang Lâm Nhi liền khiếp đảm, cô mới không cần.
Giang Lâm Nhi còn định nói gì đó nhưng bị Hà Tử Tường đánh gãy: “Được rồi.” Hà Tử Tường đáp ứng, cũng ngăn cản lời Giang Lâm Nhi.