Diệp Anh gay gắt phản ứng bảo vệ Phan Đức nhưng cô chợt sững lại. Làm căng không phải là cách để thuyết phục. Điều cô cần là… làm bố cô tin tưởng ở anh.
– Anh ấy đã nói vậy thì chúng ta chờ xem có đúng vậy không là được thôi bố ạ. Nếu đúng thì mai bố nghe con nói tiếp, giờ bố uống tách trà này rồi đi nghỉ thôi, muộn lắm rồi ạ!
Ông Thành không trả lời, xua tay để Diệp Anh bước khỏi phòng. Cánh cửa thư phòng sập lại, ông ngồi ngây ra như pho tượng. Chẳng lẽ… lão Hùng lại đột ngột tốt như vậy sao? Phần thắng của lão gần như chắc chắn, khả năng lớn ông vừa mất tiền vừa đứng trước nguy cơ bóc lịch thỏa nỗi hận thù trong lòng lão kia mà! Nếu mọi chuyện đúng như thằng Đức nói thì… liệu phía sau… có âm mưu nào khác không đây?
Sáng hôm sau, cũng là sáng thứ bảy cuối tuần, ông Thành bất ngờ nhận được cuộc điện thoại từ tòa án trong lúc xem thời sự chín giờ sáng. Quả nhiên, họ thông báo lão Hùng đã rút đơn kiện. Diệp Anh nín thở hồi hộp ngóng tin chẳng khác gì ông, khi biết kết quả đúng như anh nói, cô thở phào một hơi như trút đi ngàn cân đá nặng trước ngực.
– Bố… bố đã tin anh Đức chưa? Anh ấy đã thuyết phục được lão Hùng… chắc chắn lão không vui nhưng kết quả là như vậy… bố còn tức giận gì được phải không?
– Con nghĩ đơn giản quá, lão ta không dễ thỏa hiệp đâu con… Có thể phía sau lại có một âm mưu khác! Còn thằng Huân và thằng Huy, hai thằng chó đó… bố cần phải tóm được chúng nó để hỏi xem tại sao chúng nó lại chơi bố một vố đau như vậy?
– Chuyện này… anh Đức nói anh ấy sẽ tìm bọn họ giúp bố.
– Cứ tìm được đi rồi nói!
– Bố… việc tìm người đâu phải đơn giản, tốn kém lắm đấy bố… chúng ta nhận của anh ấy nhiều quá rồi… có phải chúng ta cũng nên đánh giá anh ấy nhẹ nhàng hơn không ạ?
– Con đấy… hở ra là bênh nó!
Thái độ ông Thành có vẻ nhẹ nhàng hơn một chút làm Diệp Anh mở cờ trong bụng, cô vui vẻ rót thêm trà ấm cho bố rồi thủ thỉ:
– Bố… xưởng nhà mình giờ ngon lành rồi mà anh ấy còn xé luôn bản hợp đồng… có nghĩa là anh ấy sẵn sàng mất không tiền cho chúng ta… Mình phải cảm ơn anh ấy một tiếng mới phải phép bố ạ!
Ông Thành sững sờ, hai mắt long lên nhìn Diệp Anh đầy nghi hoặc. Thằng Đức nó… nó xé bản hợp đồng giữa Hoàng An và Thành Vinh? Đôi môi run run ông hỏi lại:
– Con nói sao? Nó xé lúc nào? Tại sao con không nói gì với bố… Bố mất ăn mất ngủ vì bản hợp đồng ấy bao ngày đấy!
– Con cũng mới biết thôi, anh ấy vốn không để tâm đến nó nhưng rồi anh ấy nhận ra nó làm ảnh hưởng đến sức khỏe của bố nên anh ấy xé nó trước mặt con luôn ạ!
Ông Thành mấp máy môi, hai lỗ mũi như nở ra trước hành động cực kỳ ngu ngốc của Phan Đức. Nó… nó điên rồi hay tại nó muốn nhiều hơn ở ông? Dù thế nào thì trước mắt ông cũng không còn “món nợ nhà kho” treo trên đầu với Hoàng An mà ông luôn sợ đó là con đường dẫn đến mất Thành Vinh.
– Con xem kỹ xem đúng bản gốc không hay nó lại chiêu trò!
Ông cố tình chua thêm một câu bày tỏ sự nghi kỵ. Diệp Anh cười trấn an bố. Chuyện anh xé nó trước mặt cô là không đúng, anh chỉ nói anh đã xé, nhưng không nói vậy thì đời nào bố cô tin được, bịa đến thế ông còn không tin nữa là.
– Bố yên tâm, chữ ký mực xanh rõ ràng! Thôi… số tiền sửa chữa nhà xưởng anh ấy tặng không cho chúng ta rồi đấy ạ, bố ăn ngon ngủ kỹ rồi bố nhé!
Ông Thành e hèm chưa muốn đồng tình. Gì thì gì không thể đơn giản thế được, cha con phường lang sói ấy sẵn sàng dùng mọi mưu hèn kế bẩn hãm hại kẻ khác, ông cứ lơ là mất cảnh giác là chết ngay với chúng nó! Con ông trẻ người non dạ không biết lòng người thâm độc thế nào… nhìn nó ngu ngốc chạy theo thằng kia mà ông cứ sốt hết cả ruột gan.
Diệp Anh không nói gì thêm, muốn để thời gian dần giúp ông nhận ra Phan Đức thật lòng với cô. Bố cô chỉ mong cô có hạnh phúc, chẳng qua ông quá cố chấp, quá sợ hãi mà thành thái độ thù địch với anh. Chỉ cần cô và anh kiên nhẫn một chút, ngày từng ngày… rồi ông cũng sẽ mở lòng… Trên tất cả, kẻ phóng hỏa hãm hại Thành Vinh không phải ba anh thì cô không cần phải ép mình quên anh… đó cũng chính là điều ngọt ngào âm ỉ cháy trong lòng cô từ lúc biết tin này, cho đến chiều qua gặp lại anh… hạnh phúc thực sự được thăng hoa khiến cô vẫn còn lâng lâng như chưa trở lại mặt đất. Vỗ vỗ vào hai má mấy cái cô bước về bếp, xắn tay áo phụ mẹ nấu cơm cùng chị giúp việc.