Cảm thấy đủ khô ráo, Phan Đức ngừng sấy, bàn tay đặt lên nơi ấm nóng kiểm tra làm Diệp Anh nóng bừng cả người. Căn phòng kín chỉ có hai người… tiếng tim đập rộn ràng… hơi thở phảng phất mùi rượu còn vương lại. Đôi mắt ai kia như chứa cả bầu trời yêu thương say đắm, bàn tay hư hỏng luồn qua váy tìm đến đùi non… Đôi môi anh vừa thơm vừa gặm cổ cô đầy kích thích…
Đàn ông đã yêu là chỉ nghĩ đến cái giường, anh đâu ngoại lệ! Diệp Anh cúi khuôn mặt hồng rực như mặt trời nhỏ, cô… chưa sẵn sàng cho chuyện thân mật này! Cô và anh… nói gì thì nói mới gặp nhau có mấy lần. Dù cô có thích anh đến đâu đi chăng nữa thì… cô vẫn cảm thấy quá nhanh, trên hết cô cũng không muốn vượt rào trước hôn nhân, lại còn chuyện với cô gái kia… cô vẫn cảm thấy lấn cấn không tin tưởng ở anh!
– Anh… có thói quen tắm mỗi ngày ít nhất hai lần à? Tắm xong anh sẽ… không mặc đồ ngay phải không?
Diệp Anh hít một hơi, đỏ mặt hỏi thẳng. Phan Đức ngừng lại, nhíu mày:
– Ai nói cho em biết thế?
Vậy là… đúng rồi sao? Diệp Anh thẫn thờ như hụt chân, cô nghẹn giọng:
– Cô gái đó đấy! Cô ta còn nói… anh và cô ta từng yêu nhau… thậm chí còn… có với nhau cả đứa con trong bụng bị cô ta phá đi!
Phan Đức sững sờ, hai con mắt chuyển màu đỏ vằn căm giận. Con quỷ cái kia nó bịa cái chuyện mất dậy gì thế? Phan Đức đứng bật dậy, cơn tức làm đầu anh muốn bốc khói, anh đanh mặt nói:
– Đi, anh với em đi tìm cô ta ba mặt một lời, sao con khốn đó lại láo thế chứ? Nó trèo lên giường của anh không được giờ lại bày trò phá đám à?
Diệp Anh có chút vui mừng trước thái độ tức giận như núi lửa bùng phát ở Phan Đức, cô cũng bước nhanh theo anh ra ngoài. Lệ đâu có ngốc nghếch, cô ta đã sớm chuồn rồi, còn gửi lại một bức thư mà chính gã vệ sĩ bị mua chuộc đưa vào tay Diệp Anh cùng Phan Đức. Gã nói:
– Anh Đức, ban nãy có đứa con gái nhờ em gửi cho chị Diệp Anh bức thư này anh ạ.
Phan Đức cùng Diệp Anh cùng mở đọc những dòng chữ trên tờ giấy gấp tư:
“Chị, anh Đức khinh em là gái quán bar nên khi đã chán em rồi anh ấy vứt em đi, còn tuyệt tình cạn nghĩa với em, nhưng em không trách anh ấy đâu, cũng tại em có lỗi với anh ấy trước. Anh Đức thích ăn cá, ngày nào anh cũng ăn cá được mà không chán, à anh còn thích nhất ô liu đen muối nữa chị ạ… Em vẫn mong được chăm sóc cho anh, nhưng trước lúc đó chị hãy giúp em chăm anh nhé.”
Khuôn mặt Phan Đức đỏ lên vì tức, anh muốn vò nát tờ giấy nhưng Diệp Anh giữ lại. Cô lạnh giọng hỏi:
– Cô ta… biết hết sở thích, thói quen của anh… em phải tin anh thế nào?
– Cô ta được ba anh thuê làm giúp việc, những chuyện cô ta nói người giúp việc nào cũng biết! Em cứ hỏi ba anh hay người trong nhà anh sẽ rõ!
Tất cả những người của anh… đều hoàn toàn có thể che giấu cho anh. Hơn hết, kẻ không đáng tin nhất thế giới này chính là lão Hùng! Nhìn vẻ lưỡng lự, sắc mặt xám xịt của Diệp Anh, Phan Đức quắc mắt nói với gã vệ sĩ:
– Cậu điều tra về con khốn đưa cho cậu lá thư này, tóm cổ cô ta nộp cho tôi!
– Vâng anh cứ chờ tin em ạ!
Gã ta nhanh chóng rút lui, khóe miệng khẽ cong lên. Nhờ ai chứ lại nhờ gã tìm Lệ, đúng là giao trứng cho ác!
Diệp Anh bần thần đứng đó. Những gì con nhỏ xinh đẹp kia nói… quả thực đáng tin. Còn anh, cô biết được bao nhiêu về anh đây?
– Anh… em muốn về. Anh cho em về có được không?
Diệp Anh buồn bã nói. Đầu óc cô muốn nổ tan tành vì muôn vàn suy nghĩ. Người đàn ông đẹp trai mà cô say mê đang đứng trước mặt cô… Lúc này sao anh xa xôi quá, anh và cô như ở hai thế giới khác biệt mà cô phải chùn bước. Anh không đơn thuần như cô, đúng, anh là ai chứ, anh là Phan Đức, tổng giám đốc của Sơn Hải ma quỷ chuyên nuốt các công ty nhỏ kia mà! Cô đã ngốc nghếch cả tin quá rồi! Anh che đậy quá khứ với ả gái điếm đó, anh muốn vứt bỏ quá khứ, muốn tẩy trắng phải không? Điều cô cần ở anh là niềm tin, nhưng… anh vẫn chưa thể cho cô! Thà anh thừa nhận, anh thẳng thắn với cô, có khi cô lại còn chấp nhận quá khứ của anh… Dù lòng đau đớn vô cùng nhưng cô là kẻ biết điều, quá khứ ra sao cũng là quá khứ, vậy mà… anh cứ một mực phủ nhận… làm sao cô có thể tin anh đây?
– Em cứ ở lại đây, sáng mai anh đưa em về… giờ muộn rồi!
– Em… em muốn về!
Diệp Anh sụt sịt, cô cần được yên tĩnh một mình. Cô không muốn chống đối bố cô thêm nữa. Chắc chắn lúc này bố cô đang vô cùng lo lắng, vậy mà cô… vì một người đàn ông cô không rõ con người anh ta thế nào mà vui vẻ ở chốn này. Cô thật là kẻ chẳng ra gì!
– Anh không đưa em về thì em tự về!
Dứt lời cô cứ vậy bước về phía cổng resort. Phan Đức biết lúc này anh cần cho cô thời gian, mọi lời anh nói cô đều không tin, có giữ cô lại cũng chẳng ích gì. Thở hắt ra một hơi, anh gọi vệ sĩ đưa cả hai trở lại thành phố A.