Máy bay xanh da trời mang số hiệu ZZZ đáp xuống thành phố A nhộn nhịp đúng tám giờ mười lăm phút sáng. Sau một hành trình dài, Trần Diệp Anh có chút mệt mỏi. Chống tay lên chiếc vali kéo, cô gái trẻ xinh đẹp trong chiếc váy yếm jean ngơ ngác nhìn xung quanh một lượt. Giữa bao khuôn mặt xa lạ, nhận ra khuôn mặt thân thương của mẹ Diệp Anh liền ào đến, tay giơ cao lên trời vẫy vẫy, mừng đến nỗi nói cũng không liền mạch:
– Mẹ… mẹ… con… con đây!
– Ôi… con gái bé bỏng của mẹ!
Bà Thu Hoài vươn tay ôm lấy con gái cưng vào lòng vừa chào đón vừa vỗ về. Khuôn mặt dịu hiền xinh đẹp của bà bừng sáng, đôi mắt cong cong rơm rớm ánh lên niềm vui. Bà xúc động nói:
– Lâu quá rồi… cũng phải đến gần một năm rồi, con gái mẹ độ này lên cân thì phải.
Đang vui lại đứt dây đàn! Đợt vừa rồi bận rộn nên Diệp Anh lười tập thể dục, thành ra ba vòng có hơi phì nhiêu hơn lúc trước một tẹo. Tuy nhiên, cô tự thấy mình vẫn mi nhon chán!
Diệp Anh xịu mặt, cười cười bào chữa:
– Tại đồ ăn Mỹ nhiều calo hơn đồ ăn Việt mẹ ạ hihi. Mà con có béo đâu, vừa xinh nhá!
– Mẹ biết rồi, Diệp Anh của mẹ lúc nào cũng xinh.
Bà Thu Hoài âu yếm nhìn con gái, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều. Diệp Anh khoác tay mẹ, cùng bà Hoài bước về chiếc xe hơi chờ sẵn bên ngoài, khẽ hỏi:
– Hôm nay bố bận gì à mẹ?
– Ừ, dạo này công ty nhà mình nhiều việc linh tinh lắm. Thôi mình về nhà đi con!
Trên xe, bà Thu Hoài hỏi Diệp Anh đủ thứ chuyện. Lần gần nhất Diệp Anh về nhà là dịp Tết, học bên Mỹ hai năm cô về nước hai lần đều vào dịp Tết.
Về đến nhà là chín giờ sáng, Diệp Anh nằm vật ra giường, nhanh chóng thiếp đi.
– Cô Diệp Anh… cô có dậy ăn trưa không?
Nghe tiếng động Diệp Anh chợt tỉnh giấc. Chị giúp việc vào phòng từ lúc nào, chị đặt ly nước cam lên bàn, vui vẻ hỏi chuyện bên Mỹ. Diệp Anh mệt mỏi đáp lại chị ấy mấy câu, uống ực cốc nước cam rồi cầm điện thoại lên tay. Âm giọng lanh lảnh ngạc nhiên vang lên:
– Á… Diệp Anh?
– Con dở, tao về rồi này!
Diệp Anh nghe tiếng hét đầu dây bên kia. Kim Ánh bạn thân của cô đang gào rú:
– Tuyệt vời, tao nhớ mày quá!
– Tối nay đi đâu tụ tập đuê!
– Chắc chắc rồi. Rủ thêm con Chi với con Hà nữa là đủ bộ.
– OK.
Kim Ánh nhắn Diệp Anh địa chỉ một quán bia có lẩu nướng. Haha… bốn đứa con gái lâu ngày không gặp quyết định đi nhậu với nhau. Diệp Anh đọc tin nhắn, quán này cách xa nhà cô đến 10km nhưng không sao cả, vui là chính.
Ăn trưa với mẹ mà đầu óc Diệp Anh cứ lơ mơ. Nghe bà Hoài nói dạo này bố cô quá bận, thường xuyên phải ăn ở công ty không về nhà được, cô chỉ biết thở dài. Con gái rượu tám tháng không gặp mà bố cô cũng không thể về sớm. Có điều, chuyến bay nhiều tiếng đồng hồ làm cô kiệt sức, giờ cô chỉ muốn ngủ thôi!
Sáu giờ chiều, Diệp Anh đến một trung tâm thể hình khá nổi tiếng có tên Sunny đăng ký thành viên. Cô dự định mỗi ngày sẽ qua đây vận động cho khỏe người, còn để trở về mức cân nặng lý tưởng.
– Chị cho em xin tên đầy đủ ạ?
– Trần Diệp Anh.
– Đây, em gửi chị thẻ thành viên.
Diệp Anh mỉm cười nhận thẻ từ tay cô bé quản lý trung tâm. Phí tập luyện tại trung tâm Sunny này có hơi cao nhưng ở đây nhiều thiết bị hiện đại, view cũng rất đẹp, cơ sở vật chất cao cấp như khách sạn năm sao.
Tập một hồi vã mồ hôi, Diệp Anh tắm rửa nhanh rồi bắt taxi ra quán bia. Ba đứa bạn thân của cô cũng tề tựu đông đủ, cụng bia tưng bừng chẳng kém đấng mày râu nào. Nói gì thì nói, vừa tập thể thao nóng nực xong, uống bia phê không để đâu cho hết!
– Chuyến này mày về nước luôn hay lại quay lại bển? – Thanh Hà hỏi Diệp Anh.
– Tao về luôn, học xong rồi, ở lại cũng chán. Tao thèm bún riêu cua, thèm bún đậu mắm tôm… há há!
– Không đem file đính kèm về theo à? – Linh Chi nhướng mày thắc mắc.
– Yêu sớm làm gì cho khổ. Mày nghĩ ai cũng dại zai như mày đấy à?
– Mẹ, có mà ế rồi thì có haha… – Kim Ánh cười đểu.
– Tao mà ế thì chúng mày chỉ có chó lấy nhá!
Kim Ánh chọc vào eo Diệp Anh một cái, cả lũ con gái lại “yo” rất nhiệt tình. Chuyện qua chuyện lại, bao nhiêu thời gian cũng không đủ.
Tửu lượng của Diệp Anh khá tốt, khi ba cô gái kia đã ngà ngà say thì cô vẫn còn tỉnh táo. Mấy cô gái cũng biết điểm dừng, thế nên lục tục kéo nhau ra quầy thanh toán, còn rủ Diệp Anh đi tăng hai nhưng cô cảm thấy mệt nên cả nhóm quyết định giải tán.
Ba cô bạn đi xe máy nên nhanh chóng phóng về hết, còn mình Diệp Anh đứng chờ taxi. Thời tiết đã vào cuối thu, tiết trời se se lạnh, Diệp Anh khẽ run lên, bắt hai tay vào nhau, cảm thấy hơi tiếc vì không đem theo áo khoác. Nơi này khá vắng vẻ, đèn điện trên cao nhập nhoạng, đứng chờ một mình cảm thấy hơi sờ sợ, cô quyết định bước nhanh về phía đường lớn.
Diệp Anh rảo bước nhanh, cô cảm thấy hình như có người chạy theo phía sau. Mồ hôi vô thức túa ra, cô nhắc bản thân cần phải bình tĩnh. Cô nghe nói an ninh Việt Nam rất ổn cơ mà. Trấn an bản thân, Diệp Anh nín thở không dám nhìn lại, tự dặn mình phải chạy cho nhanh.
– Á!
Diệp Anh hốt hoảng rồi lịm đi. Không phải bàn tay nào cho cô thuốc mê mà dường như cô bị ai đó điểm huyệt ngất đi.