6.
Hoàng hôn dần buông xuống, Lâm Tỉ nhìn lướt qua thời gian trên điện thoại, chuẩn bị gom đồ trở về. Lục Lánh Tinh pha cocktail phía sau quầy bar nghiêng người tới, nói: "Cậu Lâm, không uống một ly rồi đi?"
"Uống cái đầu cậu, không uống." Lâm Tỉ cau mày đưa tay đẩy người ra xa mình, "Cách xa tôi chút, đừng để mùi rượu dính lên người tôi."
Lục Lánh Tinh nhướng mày ngạc nhiên, nói: "Cậu Lâm này, anh cậu dạo gần đây đổi tính rồi à, sao canh cậu chặt dữ vậy."
Lâm Tỉ liếc cậu ta với vẻ muốn nói nhưng do dự, sau đó nghe thấy một trận ồn ào ầm ĩ truyền từ cửa quán bar vào. Cậu ấm nhà họ Trương vẻ mặt không mấy vui vẻ dẫn theo hai ba người đi vào, lúc nhìn đến đám người Lâm Tỉ thì cất giọng không nhẹ không nặng nói: "Tôi thắc mắc là ai mới sáng sớm đã bao cả quán, hóa ra là cậu."
Đám cậu ấm cô chiêu cũng có nhóm riêng của mình, bọn Lâm Tỉ không hợp với mấy người trong nhóm Trương Dã. Lâm Tỉ cười khẩy một tiếng, nâng cao giọng lên nói: "Chỗ của tôi khi nào lại mở cho đám chó vào vậy."
Trương Dã sa sầm mặt đi thẳng tới quầy bar, lúc đi ngang qua Lâm Tỉ tỏ vẻ khiêu khích đâm vào vai của cậu. Lâm Tỉ bị hắn đụng nghiêng người sang một bên, có gì đó rơi từ túi áo xuống. Lâm Tỉ trước tiên cúi đầu nhìn, lại nhìn thấy chiếc cà vạt của Đoàn Thâm bị cậu trộm nhét vào túi áo.
Cậu cúi người xuống muốn nhặt lên, nhưng Trương Dã bỗng nhiên giơ chân giẫm lên chiếc cà vạt đó, còn dùng đế giày chà qua chà lại hai lần, sau đó mới rụt chân đi, nói giọng nhẹ nhàng: "Ngại quá cậu hai Lâm này, mắt tôi không tốt, không có thấy."
Lửa giận trong người Lâm Tỉ muốn bùng lên, ngay cả chính cậu cũng không biết vì sao lại tức giận đến như thế. Cậu nhặt lên vỗ bụi trên cà vạt rồi bỏ về lại trong túi áo, mặt đầy vẻ giận dữ ngẩng đầu hỏi lại từng chữ từng chữ: "Mắt không tốt?"
Trương Dã khoanh tay trước ngực cười cợt: "Cậu hai Lâm, không nghĩ tới mắt của tôi không tốt, tai của cậu cũng không tốt luôn."
Lâm Tỉ vung nắm đấm thẳng đến vành mắt của Trương Dã, vẻ mặt lạnh lùng đè người xuống đất, "Mẹ nó hôm nay tao đánh mày đến khi nào mắt mày tốt lên mới thôi!"
Sau khi Đoàn Thâm xuống máy bay mở điện thoại lên, âm thanh tin nhắn và thông báo cuộc gọi nhỡ cứ ào ào hiện ra. Anh nhấn gọi lại cuộc gọi nhỡ của Lâm Hạc. Sau khi cúp máy liền bảo tài xế quay đầu chạy tới Tửu Trì Nhục Lâm.
Lục Lánh Tinh canh ở cửa quán bar đợi người, lúc nhìn thấy người xuống xe không phải là Lâm Hạc mà là Đoàn Thâm thì mặt hiện vẻ sửng sốt. Đoàn Thâm nhìn lướt qua cậu ta giải thích ngắn gọn rằng: "Bây giờ Lâm Hạc không ở trong nước, nên đã gọi cho tôi."
Có vậy thì Lục Lánh Tinh mới thu lại vẻ mặt kinh ngạc, rồi cậu ta dẫn Đoàn Thâm đi lên phòng riêng trên lầu. Lúc người phục vụ mở cửa ra, Lâm Tỉ đang làm ổ trên sô pha của phòng riêng với gương mặt khó chịu, cả người tỏa ra mùi người khác đừng lại gần.
Đoàn Thâm đứng cạnh cửa hỏi người bên cạnh: "Xảy ra chuyện gì?"
Lúc Lục Lánh Tinh mở miệng nói cũng hơi hoang mang: "Trương Dã giẫm dơ một cái cà vạt của cậu ấy, cũng không biết làm sao mà tự dưng nổi giận. Mọi khi cũng đâu có thấy cậu ấy đeo cà vạt đâu."
Nói xong, cậu ta mượn ánh đèn trên hành lang nhẹ nhàng quay đầu nhìn Đoàn Thâm, lại phát hiện người đàn ông lúc nào cũng bình thản bên cạnh bây giờ mặt cũng hơi ngơ ngác. Lục Lánh Tinh chớp mắt nghi ngờ, lúc nhìn kỹ lại thì mặt của đối phương đã trở lại vẻ bình thản như cũ.
Đoàn Thâm bước đi bình tĩnh đến trước mặt Lâm tỉ, cất giọng lạnh lùng gọi tên cậu: "Lâm Tỉ, tối hôm qua tôi đã nói gì?"
Lâm Tỉ cúi đầu chôn mặt vào sô pha không trả lời, không nhìn rõ được vẻ mặt giấu trong bóng đen.
Giọng nói của Đoàn Thâm lại thêm mấy phần gay gắt: "Nói chuyện."
Ngón tay Lâm Tỉ chậm rãi moi móc sô pha, nuốt xuống ấm ức khó chịu nghẹn trong cổ họng, mới nhẹ giọng cãi lại rằng: "Là cậu ta chọc tôi trước."
"Phải không?" Giọng điệu của Đoàn Thâm đều đều, "Cậu ta chọc em như thế nào?"
Trong đầu hiện ra chiếc cà vạt kia của Đoàn Thâm, cảm xúc cuồn cuộn trong lòng khó mà nói ra. Lâm Tỉ căng hàm không trả lời. Khóe mắt lại nhìn thấy cánh tay phải của Đoàn Thâm nâng lên, trong đầu có một bóng ma tâm lý nhỏ rơi xuống. Cho rằng đối phương đại khái chờ câu trả lời của cậu đến nỗi mất kiên nhẫn, Lâm Tỉ nghiêng mặt đi, cắn chặt răng không cử động.
Một giây sau, ngón tay thon dài của người đàn ông đặt lên cằm của cậu, nhiệt độ của ngón tay từng chút từng chút thấm vào làn da của cậu. Đoàn Thâm nắm cầm của cậu ngửa mặt cậu từ trong ánh đèn u ám ra, Lâm Tỉ buộc phải nhìn lên, lại nhìn thấy đôi con ngươi sâu thẳm của đối phương đang bình thản đánh giá sơ khuôn mặt của cậu, sau đó anh chậm rãi hỏi: "Bị thương rồi?"
Lâm Tỉ đứng hình, âm thanh trái tim trong ngực đập bình bịch rơi vào tai, gần như muốn che đậy giọng điệu hơi căng thẳng của cậu: "...Không có."
Đoàn Thâm thả lỏng ngón tay đang nắm cầm cậu, sau đó anh lùi lại một bước, "Không có thì đứng lên đi, theo tôi đến bệnh viện một chuyến."