Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Ngôi Danh Sơn buông thõng đao trong tay xuống. Trên khuôn mặt của tướng quân Khuyển Nhung trải qua vô số gió tanh mưa máu này lộ ra vẻ mất mác.
“Giữa quân thần có thể tin cậy lẫn nhau, không ngờ vực nhau, là một điều hiếm thấy.” Ngôi Danh Sơn nhìn địch nhân trong đám đuốc, người nọ đang từ trên sườn núi tối đen chậm rãi giục ngựa xuống.
Hắn ta thở dài: “Mặc tướng quân, ta không may mắn như ngươi.”
Mặc Kiều Sinh nhíu mày. Hắn dự cảm mọi việc không thuận lợi như vậy.
Quả nhiên, một tay Ngôi Danh Sơn xách Dương Thịnh bị trói lên lưng ngựa, xuyên qua ánh lửa nhìn thoáng qua Mặc Kiều Sinh, cao giọng nói: “Ta và ngươi, hai tộc kết thù kết oán đã sâu, ta vĩnh viễn sẽ không làm Hán thần.”
Đao của hắn ta chỉ về phía trước: “Phá vòng vây!”
Võ sĩ Tây Nhung tập trung vây quanh Ngôi Danh Sơn, nhanh chóng tập kết thành một Trùy hình trận.
Ai nấy đều cưỡi thiết kỵ, giơ cao loan đao, hung hãn tiến về phía trước công phá vòng vây.
...
Lúc trời tờ mờ sáng, khói thuốc súng chiến trường mới từ từ ngừng hẳn.
Cuối cùng, trên đầu thành Trịnh Châu đã cắm lên quân kỳ Tấn quốc.
Lúc này, bốn phía cổng thành mở rộng ra. Hàng ngàn giáp sĩ Tấn quốc giẫm bước chân chiến thắng lái vào tòa thành khổng lồ nhưng đầy rẫy hoang tàn này.
Sương mù dày đặc,
Sau trận chiến, đất đai bị máu tươi thấm ướt, chất chồng những đoạn tay hoặc chân đã gãy lìa.
Bất luận là địch nhân hay chiến hữu, giờ phút này, đều đã biến thành một bộ thi thể không còn sự sống.
Binh sĩ dọn dẹp chiến trường đi tới đi lui, ngẫu nhiên phát hiện có địch nhân còn chưa tắt thở, họ liền giơ trường mâu trong tay lên, hung hăng bổ xuống.
Một tiếng “phụt” thật nhỏ vang lên, máu tươi tràn ra, một sinh mạng bị “tước đi” một cách không lưu tình như thế.
Bọn họ cắt lấy đầu của địch nhân, xếp ngay ngắn thành một gò đất trước cổng thành.
Đương nhiên, những chuyện “chiếm” được đầu người này chỉ có thể được xem là công huân của cả tập thể.
Những cá nhân thu hoạch thủ cấp trên chiến trường đã có thầy ký viên theo chiến chuyên môn ghi chép, việc đăng ký và xác minh đã được hoàn thành tại hiện trường, và chúng được thống nhất đặt trong khu vực cổng thành thuộc riêng về từng đội.
Sáng sớm sương mù lượn lờ, vừa mới trải qua chiến hỏa, dưới tường thành, đầu người đầy máu được xếp chồng ngay ngắn để tuyên bố với mọi người công tích của từng đội riêng biệt.
Những đầu lâu máu tươi đầm đìa kia đã hoàn toàn biến dạng, làm cho cư dân trong thành Trịnh Châu và địch nhân đầu hàng đều âm thầm run sợ.
Trái lại khiến cho binh sĩ Tấn quốc vui sướng.
Bọn họ thậm chí còn cắt cử từng nhóm canh giữ “Tháp đầu người” của riêng đội mình, vừa hưng phấn thảo luận trận đại hoạch toàn thắng đêm qua, vừa dùng ngón tay yên lặng tính xem lần này mình có thể được chia bao nhiêu đất và tước vị thế nào.
Dương Lục Hậu ngồi yên trong doanh địa của mình.
Sau trận chiến, doanh địa vô cùng hỗn loạn,
Ngẫu nhiên còn có vài sĩ ngũ dắt díu đồng đội bị thương của mình, gian nan vượt qua những thi thể chồng chất như núi kia để đi ra ngoài.
Đêm qua, nơi này là một trong những khu vực có tình hình chiến đấu thảm thiết nhất.
Ngôi Danh Sơn, đại tướng quân của địch dẫn 5000 binh tinh nhuệ ý đồ phá vòng vây, bị Mặc tướng quân bao vây ở đây.
Kỵ binh Khuyển Nhung công kích hung hãn không sợ chết, để lại mấy ngàn thi thể người, cuối cùng chỉ có một số nhỏ người phá được vòng vây để rời đi.
Đây là một đại thắng đáng để chúc mừng đối với những người khác.
Nhưng còn với Dương Lục Hậu cùng những huynh đệ xuất thân từ trong một doanh nô lệ, họ đã mất đi người quan trọng nhất.
Thiên phu trưởng của họ, Dương Thịnh đã bị địch nhân mang đi.
Dương Lục Hậu che đầu mình, gắt gao mở to hai mắt nhìn chằm chằm mảnh đất đã nhuốm màu máu trước mặt.
Sao ta lại vô dụng như vậy, do ta hại Thịnh ca, do ta hại Thịnh ca.
Gã nhắm mắt lại, trong doanh địa hoàn toàn yên tĩnh tựa hồ còn vang vọng tiếng gào thét trên chiến trường đêm qua.
Thịnh ca vì cứu gã mà đã bị địch nhân vây khốn bắt được.
Mặc tướng quân dẫn quân truy địch.
Đội nghìn người của họ nhận được mệnh lệnh nghỉ ngơi.
Nhưng gã, còn có rất nhiều sĩ ngũ trong doanh đều đang cố chấp ngồi ở tại chỗ này.
Mặc dù hi vọng vô cùng xa vời, nhưng họ vẫn đang chờ Thiên phu trưởng của mình trở về.
Sương mù tản đi.
Ánh mặt trời quá bộ đến nhân gian.
Trên đường có một đội nhân mã chậm rãi trở về.
Người dẫn đầu mặc khôi giáp màu đen, vẻ mặt vấy máu tươi. Tuy vậy, hắn làm cho tất cả những người đang chờ phải kích động, bởi vì trong tay hắn dắt theo một con ngựa, trên lưng ngựa đang cõng một người.
Người trong doanh địa lục tục đứng dậy.
Dương Lục Hậu vuốt vuốt hai mắt mình, gã quả thực không thể tin được.
Mặc tướng quân thật sự đã dẫn theo Thiên phu trưởng của họ trở về rồi.
Mặc Kiều Sinh tự mình đỡ Dương Thịnh đang bị trọng thương từ trên lưng ngựa xuống, phó thác cho nhóm Dương Lục Hậu đang cực kỳ kích động xông tới.
“Tướng, tướng quân.” Dương Thịnh được đưa lên cáng, nhổ máu trong miệng ra. Hắn ta chống người, càng không cam lòng nhìn Mặc Kiều Sinh: “Có phải vì ta mới khiến cho đám Nhung cẩu này chạy thoát không?”
Mặc diêm vương danh xưng là Mặc tướng quân chợt nở nụ cười hiếm thấy: “Nếu như không phải ngươi, ta có lẽ đã không kịp bao vây bọn chúng.”
“Ngôi Danh Sơn muốn để lại đường lui cho mình nên mới thả ngươi. Ngươi yên tâm, sau này chúng ta sẽ còn có cơ hội gặp lại hắn.”
Cách Trịnh Châu hơn mười dặm, huyện Trạch Dương.
Gian nan thoát khỏi truy binh, Ngôi Danh Sơn dẫn theo binh lính còn sót lại, chỉnh đốn tại một cánh rừng rậm.
5000 kỵ binh tinh nhuệ đi theo hắn ta ra khỏi thành, hôm nay bên mình lại chỉ còn mấy trăm người mà thôi.
Những binh sĩ liều chết bảo vệ hắn ta khỏi vòng vây giờ phút này im lặng ngồi vây quanh bên cạnh hắn ta, trong mắt ai nấy đều tỏ vẻ bi phẫn. Bọn họ rõ ràng tắm máu chiến đấu anh dũng, nhưng mà lại bị tộc nhân của mình vứt bỏ. Giờ phút này, trong lòng họ vô cùng mờ mịt.
A Cốt tháo túi nước da dê tùy thân xuống, đưa cho tướng quân của gã.
“Tướng quân, bây giờ chúng ta phải đi đâu? Về Hạo Kinh sao?”
“Về Hạo Kinh?” Ngôi Danh Sơn cười khổ: “Mặc Kiều Sinh không nói sai, Trịnh Châu bị mất, giờ phút này mà về Hạo Kinh, chờ chúng ta chỉ có một con đường chết.”
“Không đâu, tướng quân, chúng ta cứ giải thích cặn kẽ cho thái hậu.” A Cốt hơi bối rối: “Thái hậu xưa nay anh minh, nhất định có thể hiểu rõ nỗi khổ tâm của tướng quân.”
“Không cần ta giải thích, thái hậu rất nhanh có thể nghĩ thông suốt. Nhưng, vậy thì thế nào? Đang lúc người và bệ hạ mẫu tử tranh chấp, bà không thể nào thừa nhận bản thân đã phạm vào lỗi lớn như vậy. Cái sai này, chỉ có thể dùng ta làm đệm lưng.”
Ngôi Danh Sơn đứng dậy, hắn ta nhìn bầu trời bao la ở phương bắc: “Chúng ta về thảo nguyên trước, về quê hương của chúng ta. Nhưng có một ngày, ta sẽ trở lại mảnh đất này. Đường đường chính chính trở lại chiến trường của ta. Cùng Mặc Kiều Sinh lại quyết thư hùng.”
Tin tức đại quân Tấn quốc, đánh bại danh tướng Ngôi Danh Sơn của Khuyển Nhung, cướp lấy Trịnh Châu, nhanh chóng truyền khắp các nơi.
Ở phía xa, Cự lộc bắc cung hầu Lữ Tống xem hết tình báo trong tay.
Hắn đưa nó cho tâm phúc của mình là thượng tướng Công Tôn Liễn.
“Tấn quốc chỉ dựa vào sức bản thân mà chiếm được Trịnh Châu?” Công Tôn Liễn khó tin nói.
Y có ấn tượng rất sâu sắc với đại tướng quân Ngôi Danh Sơn của Khuyển Nhung kia. Lúc trước chư hầu liên minh thảo phạt Khuyển Nhung, đội của y bị người này đánh tan ở Trịnh Châu.
Tuy trong đó có nhân tố lương thảo không đủ.
Thế nhưng y phải thừa nhận, Ngôi Danh Sơn này quả thật là một danh tướng dụng binh như thần.
“Công Tôn tướng quân còn nhớ Tấn Việt hầu chăng?” Lữ Tống hỏi.
Công Tôn Liễn suy tư một lát, trong trí nhớ đây là một vị quân hầu trẻ tuổi dung mạo tuấn tú, tính cách mềm yếu, khiếp đảm sợ sệt.
Lần đầu thảo phạt Bắc Nhung, thậm chí hắn còn bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, mấy lần còn sắp nôn ra.
Sau này, hắn không dám lại theo đại quân xuất chinh nữa, chủ động đề nghị lui ra thủ phía sau, trở thành trò cười của các chư hầu.
“Hóa ra là vị Tấn Việt hầu đó sao, thật sự không thể xem mặt mà bắt hình dong.” Công Tôn Liễn cảm khái.
“Chúng ta đều nhìn lầm rồi, đây là một kẻ giả trư ăn hổ.” Lữ Tống oán hận nói: “Các lộ quân hầu đều bị Khuyển Nhung đánh bại ở tiền tuyến, chỉ riêng hắn lại có thể một mình cố giữ Biện Châu. Lúc ấy, ta nên chú ý tới người này là kẻ bất phàm mới phải.”
Lương châu, Lý Văn Quảng đứng trước địa đồ.
“Đầu tiên là Biện Châu, sau đó từ Kỳ Huyện đến Trung Mậu. Hôm nay bọn hắn lại vừa chiếm được Trịnh Châu.”
Ngón tay Lý Văn Quảng chỉ vào bản đồ, nhíu mày lẩm nhẩm.
“Thấm thoắt, bản đồ Tấn quốc lại mở rộng nhiều như vậy.”
Huynh trưởng của Diêu Thiên Hương, Vệ Hằng công Diêu Hoằng đang trong vương cung Vệ quốc, cùng mưu sĩ Thẩm Văn Tú của mình, đọc tin tình báo tương tự.
Thẩm Văn Tú thở dài: “Lúc ấy chỉ kém một bước, thả con mãnh hổ này, hôm nay ty chức hối hận thì đã muộn.”
Diêu Hoằng siết chặt tin tình báo: “Lúc ấy muội phu này của ta tỏ vẻ khúm núm, trầm mê thanh sắc khuyển mã trước mặt ta. Ai có thể ngờ, hắn lại thâm tàng bất lộ. Đợi một thời gian nữa, hắn sẽ trở thành đại địch số một của ta thôi.”
“Bất luận thế nào, Chúa công vẫn nên có kế hoạch sớm đi ạ.” Thẩm Văn Tú khuyên nhủ: “Nghe nói Tấn Việt hầu và Thiên Hương công chúa phu thê ân ái, cầm sắt hài hòa. Tấn Việt hầu cũng không ngại thân phận công chúa là người Vệ quốc ta, mọi việc đều chia sẻ, còn thường xuyên dẫn theo công chúa lâm triều. Chúa công cũng nên phái người thường xuyên liên lạc với công chúa, không thể chặt đứt tình huynh muội.”
Diêu Hoằng gật đầu: “Văn Tú nói có lý, Thiên Hương dù sao vẫn là thân muội muội của ta, là công chúa Vệ quốc chúng ta. Vị hôn phu có thể tái giá nhưng huynh trưởng vĩnh viễn chỉ có một. Chỉ cần ta phái người khuyên bảo nó nhiều hơn, có lẽ nó sẽ hướng về Vệ quốc chúng ta.”
Tại Biện Châu, trong Triều Ngô điện, Trình Thiên Diệp đọc một xấp tin chiến thắng, cười ha ha.
Nàng nắm tay Diêu Thiên Hương: “Xem đi, Thiên Hương, các đại tướng quân của ta đều quá tài giỏi. Tổn hại ít như thế mà đã lấy được yếu địa Trịnh Châu dễ thủ khó công này rồi.”
“Đương nhiên, công lao lớn nhất vẫn là Trương Phức. Hôm nay đại công cáo thành, ta sẽ viết thư cho y, bảo y mau chóng rút khỏi Hạo Kinh.”
Diêu Thiên Hương nắm ngược lại tay nàng: “Không chỉ là có được Trịnh Châu thôi đâu. Chúng ta đoạt được thành trì từ tay Khuyển Nhung, có ý nghĩa rất lớn, bỗng chốc nêu cao uy danh hiển hách với các chư hầu trong nước rồi.”
“Ngươi xem, gần đây kẻ nhát gan Tống tương công ở Tống quốc kia liên tiếp đưa lễ vật tới bày tỏ thành ý. Ngay cả huynh trưởng kia của ta...” Diêu Thiên Hương hơi bận lòng liếc nhìn Trình Thiên Diệp, nhưng vẫn quyết định kể chi tiết: “Mà ngay cả huynh trưởng kia, từ sau khi ta gả tới đây vẫn luôn chẳng quan tâm ta, cũng bắt đầu phái người liên lạc với ta rồi.”
Trình Thiên Diệp nhìn Diêu Thiên Hương, nắm chặt tay nàng ta hơn: “Thiên Hương, ta muốn đi Trịnh Châu một chuyến. Biện Châu, tạm thời phó thác cho ngươi được chứ?”
Diêu Thiên Hương lấy làm kinh hãi: “Ngươi, ngươi giao Biện Châu cho ta?”
Nàng cúi thấp đầu: “Thiên Vũ, ngươi thật sự không lo lắng sao? Dù gì ta cũng là công chúa Vệ quốc.”
Trình Thiên Diệp mỉm cười: “Ngươi và ta từng là người của quốc gia nào đều không còn đáng lo ngại nữa. Quan trọng là, chúng ta đã nói, sẽ cùng nhau thành lập một quốc gia hoàn toàn mới. Trong quá trình này, ngươi nhất định sẽ ở cạnh ta, đúng không, Thiên Hương?”
“Ngươi thật là.” Diêu Thiên Hương nhìn sang phía khác, như oán trách như nỉ non.
Nàng ta cắn môi dưới, nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên, ta chắc chắn sẽ ở bên ngươi, ta còn muốn mở rộng nữ học quán ra khắp cả nước nữa.”
Trình Thiên Diệp nhìn nữ tử có màu sắc tươi sáng trước mắt. Xung quanh màu đỏ rực, từ lâu đã có một viền vàng kiên định bao trùm lên.
Trình Thiên Diệp thầm nói xin lỗi: Xin lỗi Thiên Hương. Ngươi tín nhiệm ta vô điều kiện như vậy. Nhưng ta rất hổ thẹn, ta chẳng qua là dựa vào ngoại lực, mới kiên định tin tưởng ngươi như vậy.
Giờ phút này, ở Hạo Kinh.
Tiêu Tú gần như không kiềm được nội tâm hưng phấn.
Hắn khống chế bản thân, cố giảm thấp giọng: “Thành công rồi, tiên sinh, chúng ta thành công rồi.”
Trương Phức cười liếc nhìn Tiêu Tú đang kích động không thôi, trong đôi mắt cong cong thành thục ánh lên niềm vui sướng.
“Chúng ta cũng nên chuẩn bị rút lui thôi?” Tiêu Tú hưng phấn nói: “Hôm nay thu được mật tín của Chúa công, dặn dò chúng ta phải lập tức rời khỏi đây.”