Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Trình Thiên Diệp, Du Đôn Tố, Hạ Lan Trinh và Tiếu Cẩn vừa bàn về quân vụ, vừa đi về phía phòng nghị sự.
Ngoài cửa, có hai bóng người một đen một hồng đang quỳ xuống đất hành lễ. Trình Thiên Diệp bước đến hai bước, giơ tay nâng vai hai người họ.
“Trình Phượng.” Trình Thiên Diệp nói rõ từng từ, cười vào phòng: “Sao ngươi lại tới đây, thương thế đã khỏi hẳn chưa?”
Nàng mời mọi người vào, dặn dò Bích Vân dâng trà cho mọi người.
Trình Phượng hành lễ, xin đi tham dự vào hàng ngũ giết giặc của lần xuất chinh này.
“Ngươi muốn theo quân xuất chinh?” Trình Thiên Diệp xoay người, từ ghế ngồi xuống, nhìn Trình Phượng quỳ một gối trước mắt mình.
Kiều Sinh thì tựa như trời quang trong ngày hè, vừa thanh tịnh vừa nhiệt tình.
Còn Trình Phượng thì lại như màu rượu đỏ của trời thu, luôn lộ ra một nỗi cay đắng và bi thương.
Giờ này, y quỳ một gối trước mặt mình, trên mặt không để lộ bất cứ tâm tình gì.
Nhưng Trình Thiên Diệp trông thấy rõ y đang chìm một nỗi bi ai sâu thẳm, mà ngay cả Tiểu Mặc sau lưng cũng bị y lây nhiễm.
Trình Thiên Diệp cau mày: “Ngươi xin đi xuất chinh giết giặc hay muốn lấy thân hi sinh cho Tổ quốc?”
Trình Phượng sửng sốt, ngẩng đầu lên.
“Ngươi và Du tướng quân, sắp tới không chỉ không thể mang binh xuất chinh, đi đến sàn vật để thao luyện cũng đừng nghĩ tới nữa. Ngươi cứ an tâm dưỡng thương, đến đại phu cho phép rồi tính tiếp.” Trình Thiên Diệp tiếp nhận trà Bích Vân đưa tới, uống một ngụm.
“Nhưng ta có một việc muốn ủy thác cho ngươi.” Nàng đặt chén trà lên bàn, nhìn Trình Phượng, nói: “Ta muốn ngươi đảm nhiệm Tư khấu tả sử, phụ trách thống lĩnh điện chấp pháp và túc vệ sĩ sư bên cạnh ta.”
Trình Phượng kinh ngạc ngẩng đầu, hơi há miệng, hầu như nói không ra lời.
“Sắp tới, có lẽ là vì chúng ta một mình đánh lui Khuyển Nhung nên không ít nước sứ thần cầu kiến. Quan viên trong thành Biện Châu sẽ hơi bận rộn.”
“Lữ Dao đang gia tăng tu chỉnh phủ thành chủ, làm hành cung cho ta sử dụng. Tiếu Tư khấu túc vụ quá nhiều, mà lại còn có cả yếu vụ khác. Vì thế, ta cần một người làm tả sử Tư khấu, phụ trách tăng cường an ninh hành cung và làm hộ vệ cận thân của ta.”
“Ngươi có muốn gánh vác trọng trách không?”
Trình Phượng thất thần nhìn Trình Thiên Diệp nửa ngày. Dời mắt đi, đã khống chế được tâm trạng của mình, y nhẹ nhàng nói: “Ta sao có thể nhậm chức vị quan trọng này?”
Trình Thiên Diệp chỉnh đốn y phục, đứng dậy, hai tay nâng y lên: “Chức vị này, không phải cần người có thân thế hiển hách, mà là tuyệt đối trung thành với ta.”
Nàng vỗ vai Trình Phượng: “Trình Phượng, ta cần ngươi, cũng tin ngươi, từ nay về sau an nguy của ta liền giao cả cho ngươi rồi.”
Trình Phượng cúi đầu xuống, hồi lâu, y im lặng rồi kiên định chào theo kiểu nhà binh.
Đã từng, Sở Diệp Chi thường nói với y: Sở Phượng, ngươi hãy tin ta, ta sẽ xem ngươi như đệ đệ, từ nay về sau ta sẽ bảo vệ ngươi, không để cho ngươi bị thương tổn nữa.
Nhưng lúc ấy trong lòng y luôn thầm cảm thấy bất an, thời khắc đều sống trong sợ hãi.
Hôm nay, Trình Thiên Diệp nói: Ta cần ngươi, tín nhiệm ngươi, ngươi phải đứng dậy đi theo ta, chúng ta cùng đả đảo cái chế độ này, ta sẽ cho ngươi thấy được một thế giới tốt đẹp hơn.
Giờ đây, trong lòng của y vô cùng yên ổn. Y không mảy may sợ hãi nữa.
Y phải trở thành một người độc lập, lưng thẳng tắp, đuổi kịp bước chân của Chúa công.
Được tín nhiệm, được kỳ vọng.
Vì Chúa công, cũng là vì bản thân mình.
Làm một người cùng lý tưởng muốn nhìn thấy thế giới nên y phải cố gắng, dốc hết toàn lực, không tiếc rẻ bất cứ thứ gì.
“Các vị đang ngồi, tính cả Trương Phức ở Giáng Thành, là thành viên nòng cốt hiện tại ta có thể tín nhiệm nhất, có thể hiểu được nhất.” Trình Thiên Diệp cho mỗi người ngồi xuống.
“Lúc này đây Biện Châu bị vây, cho ta thấy một nhược điểm khá lớn trong quân ta, các ngươi hãy giúp ta nghiên cứu kỹ lưỡng xem.”
Người đang ngồi, nhận lấy Trình Thiên Diệp công nhận, họ cảm thấy hưng phấn và tràn ngập xúc cảm.
Chúng ta là người tâm phúc của Chúa công.
Người người ngồi ngay ngắn, nghiêng tai lắng nghe.
“Mai sau, trong tương lai rất gần, chúng ta có lẽ sẽ đánh không ít trận chiến.”
Trình Thiên Diệp cất bước đến địa đồ treo trên vách tường, đưa tay ra: “Chúng ta bây giờ có Biện Châu, lân cận có Cao Dương và Ung Khâu.”
Bàn tay trắng trẻo của nàng mở rộng: “Từ nay về sau đất đai của chúng ta sẽ càng lúc càng lớn, chúng ta gặp phải chiến dịch, hiện tại từ mấy ngàn người, dần dần mở rộng quy mô đến một hai vạn người. Giống như hàng chục ngàn người đang chiến đấu ở Biện Châu, và thậm chí lớn hơn, hơn một trăm ngàn người, hàng trăm ngàn quân, tất cả chúng ta có thể cần phải đối mặt.”
“Không thể giống như trước vậy, tạm thời trưng binh, vội vàng huấn luyện. Dựa vào chi dũng nhất thời, hiểm trung cầu thắng [1].”
[1] hiểm trung cầu thắng: truy cầu thắng lợi trong cảnh hiểm nghèo.
“Ta thường xuyên suy nghĩ, làm thế nào mới có thể kiểm soát tốt quân và dân ta. Ta muốn làm cho tất cả nam tử trưởng thành trong quân hộ, đều có tố chất quân sự cơ bản, nếu quốc gia có chiến sự, tùy thời có thể trưng tập.”
Tiếu Cẩn đứng dậy ôm quyền: “Thần có một sách, đã thầm cân nhắc nhiều ngày, kính xin chư quân chỉ giáo. Trong tất cả quận huyện của Đại Tấn ta, dưới Huyện lệnh trang bị thêm chức Huyện úy, giao trách nhiệm cho người đó quản lý quân vụ toàn huyện, quản lý tất cả quân hộ, phàm là nam tử thành niên đều trở thành binh lính, hàng năm cần đến quận huyện để phục binh dịch (nghĩa vụ quân sự) một tháng, thao diễn quân sự nửa tháng, nửa tháng còn lại sẽ làm lao động trong huyện. Đây là Canh dịch.”
“Bởi vậy, nếu có chiến sự, sĩ ngũ chinh tới sẽ không còn là tân binh không có kinh nghiệm nữa. Đồng thời, phòng thủ quận huyện, thuỷ lợi, cũng có nhân lực để xây dựng. Một năm một tháng cũng sẽ không quá ảnh hưởng đến nông canh.”
Trình Thiên Diệp vỗ tay: “Hay, ta muốn chính là ý này, nhưng không thể nghĩ rõ ra được. Tiếu Tư khấu thật là kỳ tài, ta vừa buồn ngủ là lập tức có thể được kê gối đầu. Cứ làm theo như vậy, phổ biến Canh dịch, ngươi mau chóng đặt ra một bản điều trần kỹ lưỡng đưa cho ta xem.”
Tiếu Cẩn cúi đầu khiêm tốn nói: “Thần trùng hợp có cùng suy nghĩ với Chúa công. Thần đã âm thầm suy nghĩ việc này rất lâu, còn chưa hoàn thiện, nay Chúa công hỏi, nhất thời vui trong dạ, vội vàng hồi bẩm, may là Chúa công không trách.”
Trình Thiên Diệp nhìn quanh mọi người, quan sát Hạ Lan Trinh và Du Đôn Tố một chút.
“Hạ Lan tướng quân, sau khi Du tướng quân khỏi hẳn, ngươi phó thác việc phòng thủ Biện Châu cho hắn. Ngươi phụ trách phổ biến sách lược này. Hạ Lan gia ngươi có kinh nghiệm luyện binh, trong chiến dịch lần này thân binh Hạ Lan tộc lập nên chiến công hiển hách, khiến người người chú ý. Ta trông cậy vào ngươi, mong ngươi có thể huấn luyện toàn quân Đại Tấn chúng ta trở thành duệ sĩ như vậy.”
Hạ Lan Trinh kích động, đứng dậy hành lễ: “Nhất định sẽ không phụ sự nhờ vả của Chúa công. Ty chức tự mình đốc thúc việc này. Ta cũng sẽ ghi một phong thư nhà gửi về Giáng Châu, mời thúc phụ Lang trung lệnh Hạ Lan Yến Chi, nghiên cứu cặn kẽ phương pháp diễn binh của Hạ Lan gia ta rồi soạn ra một quyển binh lược đơn giản dễ hiểu, phát cho hạ tất cả quận huyện khắp nơi. Thề vì Chúa công, luyện cho Đại Tấn ta hàng tấn duệ sĩ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.”
Sau khi mọi người giải tán, Mặc Kiều Sinh theo Trình Thiên Diệp đi dọc hành lang thật dài về tẩm điện.
Ông trăng lên cao tạo nên những chiếc bóng lác đác trên mặt đường.
Hai người yên lặng đi một quãng, Trình Thiên Diệp hỏi: “Hôm nay Trình Phượng đã gặp chuyện gì sao?”
Mặc Kiều Sinh đã quen với việc Chúa công rất nhạy cảm dù là điều rất nhỏ, hắn kể tóm tắt những điều đã gặp hôm nay cho nàng.
“Sứ thần Tống quốc?” Trình Thiên Diệp hừ khẽ: “Ta nhớ kỹ rồi.”
Nàng ngoắc ngón tay, Mặc Kiều Sinh đến gần một chút.
“Ngày mai người kia muốn tới gặp ta à? Trước tiên ngươi hãy tìm vài tên lính, mai phục trên đường chờ gã. Gã vừa tới thì ngươi cho người trùm bao bố gã lại.”
Mặc Kiều Sinh kinh ngạc há to miệng, Chúa công trong suy nghĩ của hắn vẫn luôn là người vừa nhã nhặn vừa lịch sự, không thể tưởng được người lại có một mặt như vậy.
Trình Thiên Diệp lấy mu bàn tay đánh nhẹ vào lồng ngực hắn: “Làm gì? Không có gì phải sợ, hiện tại chúng ta đang ở trên địa bàn của mình, ngoại trừ việc không thể làm thịt gã, muốn làm sao thì cứ làm vậy, thế mới hả giận được. Ta căm hận nhất chính cái loại bại hoại này, thứ vừa già vừa xấu còn biến thái.”
Mặc Kiều Sinh cười, lần đầu tiên hắn cảm thấy Chúa công không còn là người luôn ở quá cao tầm với như vậy, làm cho hắn không khỏi sinh ra một cảm giác thân cận.
“Người thì sao?” Trình Thiên Diệp thu lại vẻ tươi cười: “Hai ngày nữa sẽ phải xuất chinh rồi.”
Nàng xoay người, ngồi xuống chỗ tay vịn lan can, quay lưng lại với trăng và gió.
“Ngươi hiểu ta muốn nói gì không?”
“Chúa công muốn ta phải yêu thương bản thân, không nên vì gan dạ nhất thời, giành thắng lợi bình an trở về.” Mặc Kiều Sinh nhìn Trình Thiên Diệp ngồi trên lan can, quỳ một gối trước mặt nàng, ngẩng đầu nhìn nàng: “Ta đều nhớ rõ, ta nhất định sẽ làm được.”
“Kiều Sinh, thiện chiến giả vô hách hách chi danh, ngươi có biết ý nghĩa của câu này không?”
Mặc Kiều Sinh hơi khó hiểu.
“Thường Thắng tướng quân [2] thật sự, đều là ổn trát ổn đả, bất hoảng bất mang công thành bạt tắc, ổn trung cầu tiến, ngẫu nhĩ ky biến [3]. Dựa vào binh đi nước cờ hiểm, kỳ mưu quỷ kế giành chiến thắng, thật ra đều là hành động bất đắc dĩ.”
[2] Thường Thắng tướng quân: ý nói người luôn chiến thắng trong mọi hoàn cảnh.
[3] để miêu tả người làm gì chắc đó, ung dung bình tĩnh, thận trọng cầu tiến, tùy cơ ứng biến.
Mặc Kiều Sinh chăm chú nghe.
“Có lẽ họ binh lực không đủ, có lẽ quân tiếp viện không đủ, hoặc có lẽ bị Quân chủ quốc nội thúc giục mới phải đành mạo hiểm. Tuy nhiên chiến thắng rồi, họ sẽ truyền ra cái danh bất thế, nhưng đa số đều đi không xa. Chỉ cần có ngày vô ý mất mạng, công huân có lớn hơn nữa, cũng chỉ là một truyền thuyết, vô ích.”
Mặc Kiều Sinh ngẩng đầu, nhìn người ngồi dưới ánh trăng. Hắn đột nhiên hiểu rõ tất cả vì sao Chúa công vất vả mấy ngày liền, ngày đêm không ngủ, lo lắng hết lòng, tăng tiến lương sản, cải tiến nội quy quân đội.
Hóa ra cũng là vì ta. Vì ta sắp sửa ra tiền tuyến.
Hắn đè nén giọt lệ trong mắt, nghe thấy giọng nói của Chúa công vang lên: “Tướng quân của ta, ngươi đừng lo lắng những thứ không cần thiết như họ. Ta, sẽ là hậu thuẫn kiên cố cho ngươi. Bất luận là lương thảo, nguồn lính, ta đều cố gắng cung cấp liên tục cho ngươi. Ngươi chỉ cần vững vàng tiến về phía trước là được rồi, biết không?”
Mặc Kiều Sinh sờ tay vào ngực, lấy ra một cái gì đó.
Hắn siết chặt nắm tay, vuốt ve, không xòe bàn tay ra.
“Vật gì đó?” Trình Thiên Diệp cười.
Mặc Kiều Sinh cân nhắc hồi lâu, rốt cuộc chậm rãi xòe tay ra.
Trong lòng bàn tay to rộng, có một chiếc nhẫn nho nhỏ.
“Cho ta sao?” Mắt Trình Thiên Diệp sáng rực lên.
Thật khéo léo, hắn còn biết nên tặng cái này.
Gương mặt Mặc Kiều Sinh đỏ lên: “Đây là mặc phỉ (ngọc lục bảo), ta tìm hồi lâu, thấy nó có một chữ mặc, ta... giống như ta...”
Tựa như ta đang ở cạnh Chúa công vậy.
“Ngươi đeo cho ta nào.” Trình Thiên Diệp đưa tay ra.
Mặc Kiều Sinh nhìn bàn tay duỗi trước mắt mình, làn da trắng muốt dưới ánh trăng, sáng bóng như ngọc thạch.
Cánh tay hắn có thể nâng vật nặng ngàn cân, đột nhiên cầm không nổi chiếc nhẫn nho nhỏ này. Hắn khẽ run tay, đeo chiếc nhẫn màu lam vào ngón tay trắng nõn đó.
Trình Thiên Diệp giơ tay lên, qua ánh trăng, nhìn chiếc nhẫn màu xanh trên ngón tay mình.
Dưới ánh trăng, mặc phỉ lộ ra một ánh sáng xanh nhè nhẹ.
“Thật đẹp, ta rất thích, cảm ơn ngươi, Kiều Sinh.”
“Ái chà, ta còn chưa khóc mà, tại sao ngươi lại khóc?”
Trình Thiên Diệp nâng mặt Mặc Kiều Sinh lên, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn.
“Nhất định phải bình an trở về, tướng quân của ta.”