*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Đây là một sàn vật có diện tích trung bình, chứa được 5000 binh lính thao luyện.
Toàn sân dùng hoàng thổ lấp phẳng, bên ngoài có xây hàng rào, khung gỗ chắn ngựa [1], hàng rào kiểu sừng hươu và trạm gác. Bên trong có tương đài, trống, lệnh kỳ, kho vũ khí vân vân.
Hai bên là nhà tranh giản dị và một số lều vải được dựng lên tạm thời bởi vì đột nhiên gia tăng thêm một số lượng lớn tân binh, được cung cấp làm nơi đóng quân.
Trong trận chiến cuối cùng với Khuyển Nhung, Mặc Kiều Sinh đã dẫn đội chém liên tục mấy tên tướng địch. Hắn dẫn đầu một đội khoảng trăm người địch lại hơn trăm kẻ địch, không chỉ có người trong đội của hắn được thăng công sĩ tước, tước vị của hắn cũng từ bậc ba “Trâm niểu” thăng lên thành “Bất canh” có tư cách lĩnh quân.
Tân binh mới lập, vô cùng khuyết thiếu tướng lĩnh dẫn binh, hơn nữa Chúa công cũng hơi thiên vị, Mặc Kiều Sinh rất may mắn được phong thành Hiệu úy, dẫn dắt 5000 binh sĩ trên giáo trường.
Giờ đây, hắn đứng trên đài cao, nhìn binh lính đang chuyển động trước mắt.
Đa số những binh lính này đều là có xuất thân nô lệ, bởi vì không kịp chế tạo trang phục, có vài người mặc quân phục do Tấn quân chế tác, có kẻ thì mặc khôi giáp mà họ cởi xuống từ thi thể quân địch, hoặc có người cởi trần.
Chỉ có bộ phận Thiên hộ, Bách phu và Thập trưởng vân vân, là được phân phối ra từ quân đội tinh nhuệ để trợ giúp chỉ đạo cho người mới.
Những tân binh này, trạng thái tinh thần của mỗi người đều rất khác nhau, đa số người vì dinh dưỡng không đầy đủ và vất vả quá độ nên có vẻ gầy gò, còng lưng.
Lúc không tập võ, không có quân công, họ đều có vẻ ỉu xìu. Tốp ba tốp năm những đồng đội quen biết kề vai sát cánh ngồi cùng một chỗ, thỉnh thoảng thấp giọng tán gẫu chuyện cá nhân. Cũng có một nhóm người trong mắt mang theo hưng phấn, lộ ra vẻ kích động, ngang tàng. Những người này hoặc ngậm rơm, hoặc hai tay ôm trước ngực, ánh mắt nhìn về phía Mặc Kiều Sinh trên đài ít nhiều tỏ vẻ không phục. Đối với bọn họ, gã nô lệ kia có thể lên làm Hiệu úy, có lẽ chỉ vì ăn may thôi, họ hoàn toàn có cơ hội chuyển mình.
Trước đó, Mặc Kiều Sinh đã đảm nhiệm chức Bách phu trưởng của một đội nô lệ, nhưng chưa được nắm giữ nhiều binh sĩ như vậy. Hắn không cảm thấy khiếp sợ, trái lại, sự thử thách này mang đến cho hắn cảm giác hưng phấn. Đối với hắn, đây mới thật sự là quân đội của mình. Hắn huấn luyện họ, là vì có thể khiến những binh lính này sống sót tốt hơn trên chiến trường. Vì để cho họ có thể đi theo hắn kiến công lập nghiệp, thậm chí phong hầu bái tướng. Mà không phải như lúc trước, bọn họ chỉ có thể làm bia đỡ đạn. Bất luận tại sao hắn nghiêm khắc huấn luyện binh sĩ nô lệ dưới tay mình, qua một trận chiến, không ngoài dự tính, trên trăm huynh đệ đã chết hơn phân nửa.
“Mười người một nhóm, trăm người một đội, nghìn người một trận. Phân chia ra năm trận Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu.” Mặc Kiều Sinh cao giọng mở miệng, át tiếng người đang ầm ĩ trên giáo trường.
“Đội Bính ở trung tâm, dư người thì dựa vào hai bên mà tự sắp xếp. Thiên phu trưởng, Bách phu trưởng lập tức thi hành.”
Giọng nói của hắn cũng không quá nghiêm túc, cũng không có cố gắng gào rú, chỉ lạnh lùng truyền khắp giáo trường.
Năm Thiên phu trưởng không đáp gì, không nhanh không chậm cầm lệnh kỳ, phân phối binh lính dưới tay mình.
Đội ngũ này của Mặc Kiều Sinh, đa phần do nô lệ tạo thành. Nhưng mà những nô lệ này mới chỉ trải qua một trận chiến. Trong chiến trận, người có biểu hiện, công huân nổi trội có thể lên làm Thập trưởng, Bách phu trưởng. Tuy nhiên con số này không đồng đều. Bởi vậy mấy vị Thiên phu trưởng, là người tài tinh nhuệ được chọn ra từ bộ hạ cũ của Hạ Lan Trinh, được phân phối đến để trợ giúp Mặc Kiều Sinh.
Đối với bọn họ, tuy Mặc Kiều Sinh có chiến công trác việt, rõ như ban ngày. Nhưng muốn họ phải làm thủ hạ dưới tay một tên nô lệ thì vẫn khiến bọn hắn tức giận và không cam lòng, cho nên bọn họ hành động biếng nhác, vô cùng qua loa.
Trưởng quan đã biếng nhác như vậy, binh lính chưa được huấn luyện lâu ngày thì đương nhiên càng không tập trung. Đẩy đẩy nhích nhích, xê xê dịch dịch, tìm gần nửa canh giờ, họ mới miễn cưỡng cong vẹo đứng vững trong đội ngũ.
Mặc Kiều Sinh không nói gì, kiên nhẫn chờ của bọn hắn đứng vững trong đội hình, hắn mới nói:
“Nhớ rõ vị trí của mình hết chưa?”
Tiếng thưa thớt trả lời vang lên: “Nhớ ——— rồi.”
“Tốt, giải tán tại chỗ.”
Đội ngũ ào một tiếng nhanh chóng tản ra, có người đứng xiêu vẹo, có người không kiên nhẫn đã ngồi xổm xuống đất.
Mặc Kiều Sinh phủi tay.
Vài tên binh sĩ bưng lên một tô canh thịt nóng hôi hổi, còn có thêm mười vò rượu.
Mặc Kiều Sinh mở vò rượu ra, mùi rượu kết hợp với thịt nướng, tràn khắp sàn đấu.
Toàn trường lập tức vang lên âm thanh nuốt nước bọt.
Thân làm nô lệ, đã bao nhiêu lâu không có ngửi qua vị thịt rồi? Các nam nhân cũng bất giác liếm môi, rướn cổ lên, trong mắt phát sáng, gắt gao chằm chằm vào phần rượu thịt kia.
“Ta đếm ba tiếng, Bách phu trưởng nào sắp xếp trận vừa nhanh vừa chỉnh tề, đây sẽ là phần thưởng.”
Đám người chợt ầm ĩ.
Dương Lục Hậu kéo y phục Dương Thịnh, hưng phấn nói: “Thịnh ca, Thịnh ca, chúng ta phải đứng đầu đó! Ta, ta đã lâu chưa được ăn thịt rồi!”
Dương Thịnh nhìn thoáng qua các huynh đệ đang xoa tay ở sau lưng, trong lòng mơ hồ cảm thấy không ổn. Đánh nhau, liều mạng, chém đầu người giao cho hắn ta thì không có vấn đề gì, hắn ta có thể không nói hai lời, xắn tay áo mà lao lên.
Nhưng còn xếp hàng, còn phải chỉnh tề?
Có lẽ cũng không phải chỉ cần chạy trốn nhanh là được.
Hắn ta không cho phép mình suy nghĩ nhiều nữa.
Trên đài, Mặc Kiều Sinh đã giơ trung lệnh kỳ lên.
Nguyên một đám nam nhân vì muốn ăn thịt, xắn tay áo, cúi người, chuẩn bị phóng về vị trí của mình.
“Một, hai, ba!”
Cả trường lập tức loạn cào cào, người tông vào người, giúp nhau đùn đẩy, trong lúc bối rối không ai tìm được vị trí của mình đâu cả.
Nhóm Thập trưởng thở hổn hển lôi kéo đội viên của đội của mình, các Bách phu trưởng nhảy nhót gào thét.
Nhóm Thiên hộ thì lại không có hứng thú gì với rượu thịt, chỉ biết luống cuống nhìn tình huống còn hỗn loạn hơn so với lần đầu tiên tập hợp, cảm thấy mù mờ.
So sánh với sự lộn xộn và mất trật tự của các đội ngũ khác, có một tiểu đội lặng lẽ, nhanh chóng dàn trận trăm người cho đội mình.
Đội chữ Bính không hề tranh cãi, trước tiên xếp thành hàng ngang rồi so hàng dọc, ngay ngắn và có trật tự.
Mọi người tìm mấy lần, mới miễn cưỡng khôi phục lại đội ngũ. Tầm mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào đội ngũ đứng giữa đài này.
Một trăm người này đã từng là nô lệ dưới danh nghĩa Trình Thiên Diệp, là lão binh đã theo Mặc Kiều Sinh lúc hắn còn là Bách phu trưởng, theo Mặc Kiều Sinh tham gia cuộc chiến cướp lấy Cao Dương, Khởi huyện, Ung châu – những vùng lân cận Biện Châu. Sau đó, họ còn theo quân lấy Trịnh Châu, tham gia trận phản kích Biện Châu, đã đi theo Mặc Kiều Sinh mấy phen vào sinh ra tử.
Dưới sự dẫn dắt của Mặc Kiều Sinh, tất cả họ đều thoát khỏi kiếp nô lệ, ít nhất cũng đều lấy được một bậc tước vị.
Giờ phút này, trong mắt của họ không có rượu thịt, yên tĩnh đứng đó, ngẩng đầu nhìn tướng quân trên đài.
Đối với họ, bất luận là Bách phu trưởng hay Hiệu úy, Mặc Kiều Sinh đã sớm là vị tướng quân đáng để họ đi theo.
Phần thưởng rượu thịt của Mặc Kiều Sinh, Bách phu trưởng và nhóm phu trưởng không một mình độc chiếm, mà là cùng chia sẻ với một trăm tướng sĩ. Mặc dù mỗi người chỉ được rất ít thịt, một bát rượu, nhưng bọn lính đều cảm thấy ăn rất thơm ngon.
Còn những người kia thì trơ mắt đứng đó, nhìn một trăm người cũng có xuất thân giống hệt mình được uống rượu ăn thịt, trong lòng bọn chúng vừa đố kị vừa căm hận, ai nấy đều thấy ngứa ngáy tâm can.
Mặc Kiều Sinh chờ họ ăn xong, nói: “Vì đội Bính đứng hạng nhất nên hôm nay chỉ luyện một trận này. Sáng sớm ngày mai sẽ kiểm tra, ba đội đứng đầu, buổi trưa được ăn thịt, phu trưởng được ban thưởng rượu, Bách phu trưởng được ghi một công. Các đội đứng cuối, mỗi người nhận mười trượng. Phu trưởng chịu 20, Bách phu trưởng chịu 20, bị ghi một tội.”
Trên giáo trường nhất thời bận rộn cả lên, các lệnh kỳ khác nhau được vẫy liên tục, tiếng quát tháo vang lên không dứt. Ai nấy bắt đầu vắt hết óc, nghĩ xem phải làm cái việc thoạt nhìn vô cùng đơn giản này vừa nhanh vừa đẹp bằng cách nào.
Một hồi chạy ngược chạy xuôi.
Dương Lục Hậu thở hồng hộc, khom người, lau mồ hôi trên đầu: “Cả ngày đều chỉ luyện cái việc đứng tới đứng lui này, đây rốt cuộc có tác dụng gì hả, còn không bằng kêu Thịnh ca dạy cho chúng ta võ thuật, học để chém được đầu người mới có ý nghĩa.”
Dương Thịnh chạy tới, đạp một đạp vào mông gã: “Tranh thủ luyện tập đi, quản nó có tác dụng làm cái khỉ gì? Ngày mai, ngươi muốn ăn thịt hay muốn ăn đòn?”
Trình Thiên Diệp và Hạ Lan Trinh cùng đi dò xét các sàn vật ngoài thành.
Du Đôn Tố bị thương, Hạ Lan Trinh tạm thời thống lĩnh tam quân.
“Những tân binh này thế nào? Hạ Lan tướng quân, ngươi cảm thấy khi nào chúng ta có thể phát binh Kỳ huyện?”
“Xin thứ cho ty chức nói thẳng.” Hạ Lan Trinh cúi người: “Tân binh như kiến mới xây tổ, chưa được huấn luyện đủ. Chủ soái giơ tay ra lệnh mà họ còn không thể chấp hành một cách chuẩn xác.”
“Đây là điều rất đáng sợ.“ Hạ Lan Trinh sợ Trình Thiên Diệp không rõ, giải thích cặn kẽ: “Sẽ thế nào nếu người hạ lệnh công kích, trung quân đều lên, nhưng tiên phong vẫn còn đứng tại chỗ không nhúc nhích. Người hạ lệnh lui lại, cung tiễn phía sau bắt đầu bắn tên ngăn trở quân địch, nhưng người mình còn chưa chịu lui ra.”
“Tướng quân nói có lý.“ Trình Thiên Diệp gật đầu, nêu ra nghi vấn của mình: “Nhưng trợ giúp Biện Châu lần này, ta thấy bọn hắn đều biểu hiện rất tốt mà.”
“Là vầy, trước khi xuất chinh, ta đã ép buộc tất cả binh lính chỉ học đúng một việc, đó là cứ theo sát hành động của phu trưởng, mười người, chém một địch nhân. Các phu trưởng thì theo sát cờ công kích của Bách phu trưởng, Bách phu trưởng thì nghe theo Thiên hộ nên cũng biết cách nhìn tín hiệu cờ chỉ huy của quân đội.”
“Thứ hai, tân chính của Chúa công quả thực thần kỳ, đã kích thích dũng khí liều mạng của bọn họ.”
“Tuy nhiên, dưới tình huống là đang lấy được thắng lợi, sĩ khí đại thịnh, vùi đầu công kích sẽ có hiệu quả. Nếu chiến sự rơi vào giằng co, hoặc là bất lợi với bên ta, những binh sĩ được huấn luyện tạm thời này, chỉ cần bị kỵ binh công kích vài cái, bị rối loạn đội hình, nhất thời sẽ mờ mịt tìm không ra phương hướng, đánh mất ý chí chiến đấu, thất bại ê chề.”
Hắn cúi đầu ôm quyền: “Chúa công không thể bởi vì nhất thời chiến thắng mà chủ quan. Tuy binh mã ở Kỳ huyện không đủ, nhưng cũng là một huyện. Chúa công ra lệnh cho Kiều Sinh dẫn quân đến cướp lấy, ty chức thầm nghĩ không ổn. Tuy ta thưởng thức võ dũng của Kiều Sinh, nhưng dù sao hắn cũng chưa bao giờ thống lĩnh một đội quân lớn như vậy.”
Trình Thiên Diệp vỗ vào bờ vai của hắn: “Kỳ huyện nhất định phải có. Nếu không có con đường thông với Biện Châu, chúng ta vĩnh viễn chỉ là một tòa cô thành. Mặc dù cướp lấy mấy huyện nhỏ lân cận, nhưng cũng chỉ là đất cắm dùi.”
Hạ Lan Trinh ngẩng đầu lên: “Mạt tướng xin dẫn quân đi cùng Kiều Sinh?”
“Ngươi đi, ai sẽ thủ Biện Châu?”
Hạ Lan Trinh sửng sốt.
“Bây giờ, Du tướng quân bị trọng thương, đại tướng ta có thể tin cậy chỉ có Hạ Lan tướng quân ngươi thôi. Nếu ta lệnh cho ngươi lĩnh quân xuất chinh, Kỳ huyện tuy dễ như trở bàn tay nhưng trong thành Biện Châu ta không có tướng thủ, vậy quân địch sẽ thừa cơ mà vào, chẳng phải vì nhỏ mất lớn sao?”
Hóa ra Chúa công tín nhiệm ta như thế.
Hạ Lan Trinh nghe vậy, trong lòng vô cùng cảm động và phấn chấn. Sự không vui vì Chúa công phái Mặc Kiều Sinh đi cướp Kỳ huyện, mà không phái hắn xuất chinh chợt lập tức biến mất không còn một mảnh.
“Đã như vầy, sau này, mỗi ngày ta sẽ rút thời gian ra để hiệp trợ Mặc tướng quân thao luyện tân binh vậy. Ta phải bảo đảm lúc xuất chinh, hắn có thể có một cánh tay chỉ đạo mạnh mẽ.”
Hạ Lan Trinh từ biệt Trình Thiên Diệp, đi thẳng đến chỗ sàn vật của Mặc Kiều Sinh.
Tuy thân thủ của Tiểu Mặc rất cao, nhiều lần lập công, nhưng dù sao trước đây hắn cũng là thân nô lệ. Có lẽ mấy Thiên hộ có xuất thân quân đội chưa hẳn có thể phục hắn. Ta phải giúp hắn nghĩ cách mới được. Hay là buổi tối kéo Kiều Sinh và mấy cái lão lính từng trải cùng đi Thiên Hương Các. Nam nhân mà, uống rượu, chơi gái cùng nhau sẽ thành huynh đệ, mọi ngăn cách đều có thể giải quyết.