*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Người mỗi ngày tới đưa cơm cho Trình Thiên Diệp là một lão binh lớn tuổi, khuôn mặt gã trông tang thương, dáng người nhỏ gầy, kiệm lời ít nói.
Đến giờ cơm, gã sẽ dùng đôi bàn tay khô quắt kia đẩy thức ăn vào từ cổng tò vò, rồi sau đó sẽ thu đồ thừa lại. Trong quá trình này, bất luận Trình Thiên Diệp hỏi thăm gã điều gì, gã đều không hé nửa lời.
Lúc này đây, khi gã mang thức ăn lên, còn chưa kịp thu tay lại, cổ tay của gã đã bị Trình Thiên Diệp bắt lấy.
“Giúp ta cho người nô lệ trong chuồng ngựa đó ăn chút gì đi.” Trình Thiên Diệp không đợi gã giãy ra, nhanh chóng nói ra thỉnh cầu của mình.
Một miếng ngọc bội ấm áp được nhét vào bàn tay bởi vì phải làm việc cả ngày mà thô ráp biến dạng.
Trình Thiên Diệp cầm chặt tay gã, cách cánh cửa thấp giọng nói: “Xin ngươi, tìm chút thức ăn cho hắn đi, hắn cũng là mạng người mà. Việc này cũng không khó, van xin ngươi.”
Tay kia do dự một chút, rốt cuộc rút ngón tay lại, giấu ngọc bội vào trong tay áo.
Trình Thiên Diệp níu lấy song sắt cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Một lát sau, rốt cuộc trông thấy lão binh nọ bưng một cái chén đi vào chuồng ngựa.
Gã nhìn xung quanh một chút, xác định không có ai để ý, mới nâng mặt Mặc Kiều Sinh lên, đút cho Mặc Kiều Sinh một chén cháo lỏng.
Gã lặng lẽ nói gì đó bên tai Mặc Kiều Sinh rồi cuống quít dọn chén rời đi.
Mặc Kiều Sinh ngẩng đầu, tầm mắt giao với Trình Thiên Diệp bên cửa sổ.
Trình Thiên Diệp chụm hai tay ở miệng, mấp máy vài chữ.
Tỉnh lại đi, Kiều Sinh!
Tuy biết Mặc Kiều Sinh không nghe rõ, nhưng Trình Thiên Diệp tin hắn sẽ hiểu rõ ý của nàng.
Mặc Kiều Sinh nhìn nàng một lát, sau đó quay mặt qua chỗ khác.
Giữa màu xanh thẳm xinh đẹp đó tô thêm một màu vàng chanh đậm, thể hiện cho cảm xúc vô cùng lo lắng, áy náy và bất lực.
Tên ngốc này lại đang đau lòng vì hắn không thể bảo vệ ta tốt sao. Trình Thiên Diệp thầm nghĩ. Rõ ràng bản thân hắn đang ở trong hoàn cảnh như vậy, nhưng vẫn chỉ một lòng thấp thỏm cho người Chúa công như ta đây.
Ta nhất định phải nghĩ cách thoát ra khỏi đây, không thể để Kiều Sinh lại bị thương nữa.
Trình Thiên Diệp bắt đầu cẩn thận quan sát tình huống ngoài cửa sổ, nàng phát hiện căn phòng chỗ mình bị giam, nằm trong một góc nhỏ bên ngoài của tòa cung điện hoa mĩ, bao la và hùng vĩ.
Có thể nàng đang ở gần hành cung của quốc quân Vệ quốc Diêu Hoằng.
Đối diện chuồng ngựa, thỉnh thoảng có vài hạ nhân nô bộc lui tới để dẫn ra hoặc trả lại đủ loại tuấn mã sang quý.
Có đôi khi, một vài quý tộc ăn mặc hoa lệ, cũng sẽ đích thân đến chuồng ngựa.
Trong đó, có một nữ tử tuổi còn trẻ khiến Trình Thiên Diệp chú ý.
Nàng ta không ăn mặc váy áo khúc cư [1] rườm rà của nữ tử đương thời, mà mặc một thân hồ phục bó sát trông khá hoạt bát.
[1] nguyên văn 曲裾: kiểu áo truyền thống cổ xưa của triều Minh, đặc điểm của nó là có ống tay cong, áo chiêng ngắn bắt chéo quanh lưng. (mình kèm hình nhé)
Mỗi lần xuất hiện, đều khá khoa trương, bài trận to lớn.
Lúc nào nàng ta cũng đích thân tới chuồng ngựa, chọn lấy một con ngựa quý mà nàng ta trúng ý, bảo người chăn ngựa dẫn ra, lập tức phóng lên ngựa, dẫn người nghênh ngang rời đi.
Trình Thiên Diệp nghe thấy có người tôn xưng nàng ta là Thiên Hương công chúa.
Trong trí nhớ mà Trình Thiên Diệp kế thừa, có nhắc đến vị công chúa này, nàng ta là muội muội ruột duy nhất của Vệ Hằng công Diêu Hoằng, Diêu Thiên Hương.
Vị Thiên Hương công chúa này từng được gả cho Lỗ Trang công nước láng giềng làm thê, ai ngờ tân hôn chưa đến một năm, Lỗ Trang công hơn 50 tuổi đã bệnh chết rồi.
Cơ phu nhân - mẫu thân của Vệ Hằng công, không đành lòng nhìn nữ nhi duy nhất thủ tiết khi tuổi còn trẻ nên đã đón nàng ta về Vệ quốc, cố ý chọn rể hiền khác cho nàng ta.
Trình Thiên Diệp dựa vào cửa sổ, lặng lẽ chú ý nữ tử mặc hồng y kia đang nhảy xuống ngựa.
Vị nữ tử xinh đẹp nọ giao dây cương cho một người chăn ngựa trẻ, tranh thủ thân ngựa cản trở tầm nhìn của mọi người, nàng ta đưa tay ra đằng sau mông của vị nam tử có dáng người tráng kiện kia véo một cái.
Nam tử kia cúi đầu, đỏ mặt dắt ngựa đi.
Đây đã là người thứ ba rồi, Trình Thiên Diệp thầm nghĩ, nam tử thứ ba có màu hồng tỏa sáng đối với vị công chúa đó.
Thú vị, có lẽ ta nên thử bắt đầu tìm kiếm lối đi từ vị công chúa này.
Nàng ngồi trước đàn tranh trong phòng, điều chỉnh dây cung, tĩnh tâm, ngón tay khẽ lướt, đàn ra một khúc “Phượng cầu Hoàng”.
Cửa ra vào chẳng mảy may có động tĩnh gì.
Trình Thiên Diệp không ngừng cố gắng, chú tâm đàn thêm một khúc “Trường tương tư”. Vẫn không có tác dụng.
Cuối cùng nàng nhanh trí, diễn tấu ca khúc chủ đề của Tiếu Ngạo Giang Hồ “Thương Hải Nhất Thanh Tiếu”.
Sau chốc lát, ngoài cửa vang lên tiếng lạnh lùng của một nữ tử: “Mở cửa.”
Thị vệ canh cửa sợ hãi nói: “Công chúa không thể, người này là...”
“Cút! Bản công chúa muốn vào. Ngươi dám ngăn cản ta?”
‘Phịch’ cửa phòng bị mở ra, một nữ tử hồng y xinh đẹp bước vào.
Nàng ta phe phẩy roi ngựa trong tay, ngồi xuống ghế, như cười mà không cười nhìn Trình Thiên Diệp.
“Nói đi, dẫn ta tới có chuyện gì?”
Trình Thiên Diệp đứng dậy, chỉnh đốn y quan, khom người hành lễ.
“Ngẫu nhiên gặp dung nhan công chúa, cảm thấy rung động, ta mới tự vấn đàn một khúc, dẫn quân tương kiến, giải nỗi tương tư.”
“Đàn không tệ nhưng lời nói lại cực kỳ giả tạo.” Bờ môi xinh đẹp của Diêu Thiên Hương khẽ nhếch: “Ta đề nghị ngươi có lời gì cứ nói thẳng, ta không có thời gian ở đây vòng vèo với ngươi.”
Trình Thiên Diệp ngẩng đầu lên, nói thẳng: “Nghe nói Vệ Hằng công tính chọn rể cho công chúa, tại hạ bất tài, tự hào là Tấn quốc chi quân, cố ý cầu hôn công chúa, vĩnh kết Tấn Vệ.”
Diêu Thiên Hương cười nhạo: “Hôm nay ngươi thân là tù tội, dám nói bừa cầu hôn?”
“Nguyên nhân chính là thế, ta muốn mượn sức công chúa, để hai người chúng ta đều được tự do.”
“Ngươi có ý gì?”
Trình Thiên Diệp nói: “Ta là long dương [2], vốn không thích nữ tử.”
[2] Long dương: ý nói chỉ thích nam.
“Làm càn! Ngươi đã thích nam nhân, lại còn dám cầu hôn ta!” Diêu Thiên Hương giận dữ.
“Ta thấy công chúa xinh đẹp như hoa, diễm lệ như vầng dương, đoan chắc công chúa không giống với nữ tử phàm tục, nguyện ý đứng thấp hơn nam tử, thờ chung một chồng với người.” Trình Thiên Diệp quan sát nét mặt của nàng ta, chậm rãi nói.
“Ta ngưỡng mộ dung mạo công chúa, chỉ đơn giản xuất phát từ sự yêu thích cái đẹp. Nếu nàng và ta cùng kết liên lý, ta không chỉ không buộc nàng giả dối với ta, ta còn có thể hoàn toàn mặc kệ chuyện riêng của nàng.”
Diêu Thiên Hương đảo mắt, trầm ngâm không nói.
Trình Thiên Diệp không ngừng cố gắng: “Vậy không tốt sao? Nàng hãy suy nghĩ một chút, dùng thân phận của nàng, sớm muộn gì cũng phải tái giá, cùng lắm là gả cho vương tước một nước chư hầu. Có lẽ là một lão nam nhân già khọm, ít nhất cũng đã có thê thiếp thành đàn. Chẳng lẽ sẽ tốt hơn lựa chọn ta sao?”
“Nếu nàng và ta cùng trở về Tấn quốc, ta sẽ xây cho nàng một phủ công chúa riêng biệt. Còn ta thì không thích nữ tử. Đến lúc đó, bất luận nàng xem trọng thị vệ, hay là kẻ chăn ngựa, hoặc là ai đó khác, ta tuyệt đối sẽ không can thiệp vào chuyện của nàng.”
“Ngươi nói nhăng cuội gì đó!” Diêu Thiên Hương giận tái mặt: “Nói suông cũng vô ích, muốn ta tin tưởng ngươi. Sao ta biết, ngươi sẽ không lợi dụng ta xong rồi trở mặt vô tình?”
Trình Thiên Diệp mỉm cười, nàng ngồi xuống cạnh Diêu Thiên Hương: “Công chúa xem, người với người, thành thật mà nói đều luôn có quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Ta hứa hẹn sẽ cho nàng bất cứ thứ gì, thế mà cũng không đáng tin bằng lợi ích chân thật.”
“Nàng, là công chúa Vệ quốc, chỉ cần nàng dùng thân phận này gả vào Tấn quốc ta là được.” Nàng vươn bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vẽ: “Ta cưới nàng trở về, chẳng qua chỉ cần sắp xếp lầu son áo gấm mà thôi, chuyện này chẳng là gì với ta cả.”
“Có nàng, hai nước Tấn Vệ chúng ta chính là quan hệ thông gia, xuất ra một ít tài sản, đổi lại được món hời lớn, sao ta có thể trở mặt vô tình với nàng được chứ?”
“Cho dù là tương lai hai nước chúng ta không thuận, nàng cũng chỉ là một nữ tử, không có nguy hại gì với ta, còn từng có ân cứu trợ, ta cần gì phải khó xử nàng.”
Trình Thiên Diệp tới gần bên tai Diêu Thiên Hương, nhẹ nhàng đầu độc: “Nàng vĩnh viễn đừng để bản thân mình chịu thiệt, còng người để ghép đôi với một nam nhân mà nàng không thích. Từ nay về sau, nàng sẽ nhận được tự do mà nàng muốn có.”
Câu nói sau cùng này, khảm vào sâu trong nội tâm của Diêu Thiên Hương.
Nàng ta cắn môi, nhìn Trình Thiên Diệp: “Ngươi thật sự thích nam nhân chứ?”
Trình Thiên Diệp duỗi tay, tới gần Diêu Thiên Hương, chỉ ra ngoài cửa chuồng ngựa nơi có Mặc Kiều Sinh: “Người đó, chính là người trong lòng của ta.”
Diêu Thiên Hương thò đầu ra nhìn một lát: “Dung mạo dáng người đều tốt, ánh mắt cũng không phàm tục, nhưng ta không thích nhất loại nam nhân thanh lịch và không hào phóng thế này.”
Nàng ta đứng lên, gõ gõ roi ngựa trong tay: “Việc ngươi nói, quả thật đã làm ta có phần rung động. Nhưng ta chưa hẳn có thể làm chủ được, đợi ta trở về suy nghĩ thật kỹ đã.”
Trình Thiên Diệp thầm nhẹ nhàng thở ra.
Lúc Diêu Thiên Hương chuẩn bị rời đi, Trình Thiên Diệp gọi nàng ta: “Điện hạ, nàng có thể giúp ta một chuyện trước được không?”
Diêu Thiên Hương nhíu mày.
Trình Thiên Diệp cúi đầu, chân thành cung kính thi lễ: “Hắn bị thương, không ăn không uống, trói ở đó không được ngơi nghỉ. Thiên Vũ xin công chúa, hãy nhấc tay, giúp đỡ một phần.”
Diêu Thiên Hương đứng ở khung cửa, quay đầu lại nhìn nàng: “Trông ngươi cũng khá đáng tin. Hi vọng quả thật như ngươi thể hiện, không phải là một người vô tình vô nghĩa.”
Diêu Thiên Hương rời đi không lâu, Trình Thiên Diệp đứng ở cửa sổ trông thấy hai người hầu đã đi tới, bọn họ đưa Mặc Kiều Sinh xuống, dẫn hắn đến chỗ vựa củi có chất đống cỏ tranh.
Tuy vẫn trói chặt hắn, nhưng phía trên có mái hiên che gió che mưa, dưới có không gian có thể nằm, tình trạng tốt hơn trước rất nhiều rồi.
Thậm chí còn có người bưng đồ ăn nước uống đơn sơ đến cho hắn.
Nhìn Mặc Kiều Sinh chậm rãi chống người dậy ăn cơm, Trình Thiên Diệp rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm.
Trình Thiên Diệp đợi hai ngày, cuối cùng có một ngày cửa phòng mở rộng ra, vài người hầu nối đuôi nhau vào, dâng lên y phục hoa mĩ sạch sẽ, mời nàng tắm rửa thay y phục. Dẫn nàng đến gặp Vệ Hằng công.
Vệ Hằng công Diêu Hoằng là một nam tử mặt chữ quốc [国], đuôi lông mày hướng cao, mặt trắng có râu tướng mạo đường hoàng. Ông ta thấy Trình Thiên Diệp thì cười ha ha bước lên, mở lời: “Hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi. Đã để Hầu gia chịu thiệt rồi.”
“Mấy ngày nay, ta không ở trong cung, quân sĩ dưới trướng ngu muội không biết, dám giam giữ Hầu gia. Thật là đáng giận, ta đã hạ lệnh hung hăng trách phạt bọn chúng. Ta ở đây nhận tội với Hầu gia, kính xin Hầu gia tha thứ.”
Trình Thiên Diệp cười nói: “Cớ sao huynh trưởng nói ra lời ấy, nếu không có huynh trưởng cứu giúp, giờ phút này chỉ sợ tiểu đệ đã bỏ mạng nơi hoang dã. Trong lòng tiểu đệ cảm kích huynh trưởng không thôi, sao lại dám trách gì.”
Diêu Hoằng cười ha ha, kéo tay Trình Thiên Diệp: “Lòng dạ hiền đệ thật bao dung, ngu huynh rất mừng. Đến đây nào, ta đã thiết yến ở đại điện, giúp hiền đệ xoa dịu.”
Vì vậy hai người dắt nhau đến đại điện, ngồi theo vị trí chủ khách, xưng huynh gọi đệ, nâng cốc cười đùa, không bao lâu, bầu không khí đã trở nên hân hoan.