Cứ thế nàng vô thức cúi sầm mặt, mang theo tầm mắt vô định canh gác trước cửa. Cho đến khi phát giác được có một bóng đen phủ lên vị trí đứng của nàng, che lấp cả ánh nắng chiều buồn tẻ, Kỳ Tử liền ngẩng đầu lên. Không sớm không muộn, nàng vừa hay đối diện với ánh mắt của đối phương đang chăm chú dò xét mình.
Đôi ngươi nàng giãn sâu vì bất ngờ, kèm theo trạng thái ngây ngốc.
"Thất thần cái gì, cũng đâu phải lần đầu được diện kiến long nhan của trẫm ở cự ly gần."
Ánh nhìn từ đôi lang nhãn ấy vẫn đặt lên người Kỳ Tử. Dù nàng có che giấu đi vóc dáng mình hạc xương mai của mình nhưng chiều cao vẫn luôn nổi trội, tuy không đến mức sánh ngang với nam nhân nhưng cũng không đến nổi chênh lệch quá nhiều khi đứng bên cạnh người khác. Chỉ là khi đối diện với người trước mặt, trông nàng vẫn thấp bé trước dáng vẻ oai nghiêm lại có phần đáng sợ của người.
Thái giám xung quanh đã sớm lui đi không còn một ai, nàng càng không khỏi hoảng hốt trước tình cảnh hiện tại.
"Nô tài có tội."
Chưa đợi nàng nói hết câu thì đối phương đã thở hắt một tiếng. Đến khi nàng ngẩng đầu lên thì người cũng đang ung dung vào lại bên trong. Trước khi bước qua cửa còn cất tiếng khiến nàng phải luống cuống vội vàng đứng dậy:
"Vào đây!"
"Nô tài tuân lệnh."