Sầm Lộ Bạch nói là làm. Cô nói rằng sẽ ký bản quyền điện ảnh và truyền hình của những cuốn tiểu thuyết khác thuộc về Khương Chiếu Tuyết, nên sau hai ngày trở về Bắc Thành, cô đã thật sự in hợp đồng ra cho Khương Chiếu Tuyết xem.
Phía sau bàn làm việc với không gian rộng rãi, tay vịn của hai chiếc ghế văn phòng chạm vào nhau, phản chiếu hình bóng chen chúc nhau. Khương Chiếu Tuyết cúi đầu xem lại hợp đồng, sau khi xem qua loa, nàng lập tức đồng ý:" Ngoại trừ giá cả ra, em không có vấn đề gì cả."
Sầm Lộ Bạch vẫn đang mặc chiếc váy dài mà cô chưa kịp thay sau khi tham dự tiệc xã giao, chưa tẩy trang, giữa mày còn lộ ra vẻ lạnh lùng.
"Quá thấp?" Cô biết rõ còn cố hỏi.
Khương Chiếu Tuyết mỉm cười, giận dỗi nhìn cô một lần rồi nói thẳng:" Quá cao."
Vì mối quan hệ với Dung Trĩ, nên giờ đây nàng đã là nửa người trong ngành, cũng có hiểu biết ít nhiều về giá cả thị trường của những quyển tiểu thuyết của mình.
Mức giá mà Sầm Lộ Bạch đưa ra vượt xa giá thị trường.
Sầm Lộ Bạch cong môi:" Chúng đáng giá." Cô giữ bộ dáng khách quan, ánh mắt đen láy gợn sóng dưới ánh đèn:" Trên thương trường, chỉ nên nói chuyện làm ăn. Tính theo lợi ích mà chúng có thể mang lại sau này thì rất đáng."
Được người khác khẳng định, hay nói đúng hơn là được người trong lòng của mình khẳng định, sao mà không vui cho được. Nhưng Khương Chiếu Tuyết vẫn tỉnh táo:" Nếu nhất định phải ký với giá này, em có thể ký《 Giám minh nguyệt 》trước được không?"
《 Giám minh nguyệt 》là cuốn tiểu thuyết có thành tích tốt nhất còn lại của nàng.
Sầm Lộ Bạch nhướng mày:" Tại sao?"
Khương Chiếu Tuyết nói: " Em muốn xem phản hồi từ thị trường."
"Lộ Bạch, em muốn chị ký chúng vì chúng thực sự đáng giá."
Nàng không nói ra nửa câu sau vì chẳng biết là có đang tự mình đa tình hay không—— Đừng vì mối quan hệ cá nhân giữa hai chúng ta hay bất cứ điều gì khác.
Trong mắt nàng chất chứa sự kiên trì và nhiệt huyết, còn có niềm kiêu hãnh mà thậm chí bản thân nàng vẫn chưa nhận ra. Sóng mắt Sầm Lộ Bạch trở nên ấm áp hơn.
Cô đồng ý:" Ừm."
Khương Chiếu Tuyết cong môi, buông bỏ gánh nặng, mở nắp bút để ký tên.
Sầm Lộ Bạch mỉm cười:" Em không cần xem qua các điều khoản khác sao? Hoặc hỏi ý kiến của luật sư?"
Lúc ký kết hợp đồng hôn nhân, Khương Chiếu Tuyết không tìm luật sư vì yêu cầu càng ít người biết càng tốt của Sầm Lộ Bạch, cũng vì nàng cảm thấy rằng Sầm Lộ Bạch chẳng có âm mưu gì. Nhưng sau khi hợp đồng được chứng thực, nàng vẫn suy nghĩ rất lâu và kiểm tra từng thứ một.
So với từng câu từng chữ lúc trước, lần này, rõ ràng nàng xem rất cẩu thả.
Khương Chiếu Tuyết nghe thấy lời trêu chọc của cô. Nàng ngước mắt lên, hỏi lại:" Em có nên tự ra ngoài để tìm luật sư không?"
Sầm Lộ Bạch chống cằm, chăm chú nhìn nàng, đầy trang nghiêm và dịu dàng. Cô khẽ gật đầu, như thể rất có hứng thú với câu trả lời của nàng.
Khương Chiếu Tuyết ranh mãnh:" Em không dám."
Nàng nói đùa:" Em sợ rằng người ngoài sẽ phát hiện Sầm tổng của Bách Nạp rất dễ lừa tiền, sau này sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của Bách Nạp."
Sầm Lộ Bạch bật cười, trầm giọng nói: " Vậy sau này bà Sầm giữ của giúp tôi được không?"
Động tác dưới ngòi bút của Khương Chiếu Tuyết thoáng khựng lại, vành tai lập tức nóng lên.
"Vậy Bách Nạp đó phải trở thành lịch sử rồi ạ."
Sầm Lộ Bạch khẽ mỉm cười.
Đáy lòng Khương Chiếu Tuyết vừa có chút ngọt ngào, vừa có chút ngứa ngáy, nhưng vẫn không dám chủ động nói thêm lời mập mờ. Sau khi ký tên xong, nàng giao hợp đồng cho Sầm Lộ Bạch.
Sầm Lộ Bạch nhận lấy, kiểm tra xem có thiếu sót gì không và hứa hẹn:" Tôi sẽ bảo Dao Dao thành lập nhóm dự án và tiến hành càng sớm càng tốt."
"Đến lúc đó, tôi sẽ mời Dung Trĩ làm biên kịch, em cảm thấy phù hợp không?"
Mắt Khương Chiếu Tuyết sáng lên:" Em không có ý kiến, miễn là lịch trình của cậu ấy tiện ạ."
Lúc viết《 Giám minh nguyệt 》, Dung Trĩ cũng đã giúp đỡ nàng rất nhiều, có thể nói, ngoài nàng ra, cô ấy là người hiểu rõ《 Giám minh nguyệt 》nhất.
Nàng tin tưởng vào tài năng và năng lực của Dung Trĩ. Nhưng ngành nghề này rất phức tạp, ngoại trừ Sầm Dao và Sầm Lộ Bạch ra, rất ít người sẵn sàng cho người mới như cô ấy một cơ hội.
"Được rồi, tôi sẽ bảo người phụ trách liên lạc với em ấy."
"Vâng."
"Thứ bảy này em rảnh không?" Sầm Lộ Bạch bỗng dưng nhớ ra điều gì đó.
Khương Chiếu Tuyết gật đầu:" Rảnh ạ, sao vậy chị?"
Sầm Lộ Bạch ngỏ lời:" Không phải chủ nhật này em muốn dự tiệc sinh nhật của Dung Trĩ sao? Tôi không biết em ấy thích gì, em có tiện đi cùng tôi đến trung tâm mua sắm để chọn quà không?"
Khương Chiếu Tuyết cong mắt:" Không cần đâu, em đã chuẩn bị quà rồi, là nước hoa và son môi mà cậu ấy rất thích. Hai chúng ta đưa một phần là được rồi."
Độ cong nơi khóe môi Sầm Lộ Bạch thoáng giương lên. Cô nói:" Vậy cũng tốt, chúng ta sẽ có thêm thời gian để bơi lội."
Khương Chiếu Tuyết không kịp phòng ngừa, trợn to hai mắt.
Sầm Lộ Bạch lo lắng:" Có chuyện gì vậy?"
"Em không tiện sao?"
"Không phải ạ." Chỉ là nàng không nghĩ sẽ đến nhanh như vậy. Khương Chiếu Tuyết nghĩ đến hai bộ đồ bơi khác nhau một trời một vực mà mình đã mua rồi do dự:" Em... có thể xem qua áo tắm của chị được không?"
Chứng khó chọn đồ của nàng lại nhất thời phát tác. Thực sự không quyết định được việc nên mua kiểu nào, cuối cùng đành phải mua hai bộ với hai phong cách khác nhau.
Sầm Lộ Bạch hào sảng:" Được chứ, trong phòng để đồ đấy."
Khương Chiếu Tuyết thẳng thắn:" Lúc em và Tiểu Dao đi mua sắm, bọn em đã mua hai bộ áo tắm, nên không biết bộ nào sẽ hợp hơn ạ."
Dao Dao? Sầm Lộ Bạch khẽ nhướng mày, ý cười dần sâu hơn.
"Cho tôi xem nhé?" Cô nói với giọng điệu bình thản.
Khương Chiếu Tuyết ngượng ngùng, sợ rằng sẽ quá lố:" Cho em xem của chị trước đi."
Sầm Lộ Bạch dịu dàng:" Ừm."
Cô đứng dậy, bước về phòng ngủ của mình cùng Khương Chiếu Tuyết, thản nhiên nói:" Chúng ta về trang viên Bắc Sơn được không? Bể bơi tại trang viên Bắc Sơn sẽ nông hơn một chút so với mực nước tại tầng dưới của chúng ta, nên em sẽ cảm thấy yên tâm hơn khi xuống nước."
Khương Chiếu Tuyết không nghi ngờ gì về cô:" Vâng."
Sóng mắt Sầm Lộ Bạch khẽ dao động.
Cô đẩy cửa phòng ngủ ra và bước vào cùng Khương Chiếu Tuyết.
Ánh mắt Khương Chiếu Tuyết rất lễ phép, kìm chế không nhìn lung tung, nhưng vẫn không thể không nhìn cách bài trí bên trong.
Đã gần hai năm kết hôn, nhưng đây cũng là lần thứ hai nàng bước vào phòng ngủ của Sầm Lộ Bạch.
Lần đầu tiên là lúc Sầm Hán Thạch bất ngờ đến thăm sau hôn lễ, nên nàng đành phải phối hợp qua lại.
Cách bài trí phòng ngủ của cả hai khá giống nhau, ngay cả việc trang trí cũng thế. Nhưng không biết có phải vì tấm ảnh cưới trên chiếc tủ thấp đối diện giường lớn của Sầm Lộ Bạch hay không, nhưng trông phòng ngủ của cô ấm áp hơn nhiều so với nàng.
Trong lúc vô tình đảo mắt, nàng nhìn thấy dường như trên tủ đầu giường của Sầm Lộ Bạch còn có một bức ảnh trắng đen khác—— Đó là bức ảnh hôn nhau sai vị trí dưới quang ảnh mà cả hai đã chụp cùng nhau.
?!
Đáy lòng Khương Chiếu Tuyết bỗng đong đầy sự ngọt ngào và ấm áp.
Cô không đăng lên Moments, mà thay vào đó đặt ở đây sao?
Rốt cuộc, Sầm Lộ Bạch đang muốn diễn trọn bộ kịch này, hay... Ngay từ đầu, việc muốn chụp ảnh cùng của cô là có mục đích riêng?
Trong lúc suy nghĩ miên man, Sầm Lộ Bạch đã bước đến cửa phòng đồ tích hợp với phòng ngủ.
"Chiếu Tuyết?" Cô nghiêng người gọi nàng, ánh mắt cũng nương theo tầm mắt nàng và nhìn vào bức ảnh, nét mặt bình thản.
Khương Chiếu Tuyết cảm thấy mất tự nhiên. Nàng thu hồi tầm mắt, xem như chưa hề phát hiện ra.
"Thú bông trên giường của chị đáng yêu quá." Nàng xem như không có việc gì. Dường như thú bông này được đặt làm riêng, là một nàng thú bông trẻ con mặc váy, nhỏ nhắn, tinh tế, trông khác xa so với tổng thể phòng ngủ và phong cách của Sầm Lộ Bạch.
Sầm Lộ Bạch lẳng lặng nhìn vào nàng, sau đó ngoảnh đầu lại, cong môi và nói:" Dao Dao tặng đấy."
Cô đứng yên trước một chiếc tủ, nhưng chỉ mở một nửa cánh cửa ra và giới thiệu:" Tất cả đều ở đây."
Trong tủ quần áo là những bộ áo tắm hở hang với đủ kiểu dáng và màu sắc.
Rực rỡ muôn màu, nếu nhìn thoáng qua đều sẽ nhận ra là loại hai mảnh. Tuy không quá lố như bộ mà Sầm Dao mang ra vài ngày trước, nhưng cũng không nhiều vải cho lắm.
Sầm Lộ Bạch thực sự thích phong cách này rồi. Khương Chiếu Tuyết âm thầm suy nghĩ, thản nhiên nói:" Bộ đồ kia của em cũng giống như vậy đấy ạ."
Nàng không muốn cho Sầm Lộ Bạch nhìn thấy phong cách một mảnh bảo thủ còn lại.
Sầm Lộ Bạch dựa vào một nửa còn lại của cánh tủ, mặt mày ánh nên ý cười:" Thật không?"
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Rất lâu về sau, Mông Mông vô tình mở nửa còn lại của cánh tủ mà Sầm tổng đang dựa vào: Cún con mắc mưa.jpg.