Nói như vậy, Kim Đan cường giả, cung nỗ bình thường tuyệt đối là thương tổn bọn họ không được. Trừ khi bị vây công, mới có một đường hy vọng.
Về phần Thần Thông cảnh cường giả, trừ khi là cung tên có gia trì linh lực, nếu không, căn bản không cách nào tạo thành sát thương.
Dĩ nhiên, đối với yêu tộc nhiều vô số kể kia, cung nỗ là vũ khí sát thương tốt nhất. Thử nghĩ một chút, yêu linh đông nghịt từng mảnh từng mảnh vây thành, còn có vũ khí gì so với mũi tên có sát thương mạnh hơn? Trước khi sáp lá cà chém giết, mũi tên như mưa rào bay tới, lực sát thương là vô cùng lớn, ít nhất có thể giảm bớt áp lực cho đối kháng chính diện.
Mặc dù nói, đại quân yêu tộc vô số, nhưng "Vô số" này không thể nào không có giới hạn. Mặc dù yêu tộc rất giỏi về sinh sôi nảy nở, nhưng trên thực tế cũng chưa chắc so với loài người sinh sôi nảy nở mạnh hơn.
Chỉ bất quá, yêu tộc sinh sôi nảy nở, càng thêm tàn khốc. Nếu như không cách nào tu luyện, sẽ trở thành thức ăn cho đồng loại. Cho nên, phàm là yêu tộc, tất cả đều có thiên phú tu luyện.
Cùng nhân loại so sánh, yêu tộc là toàn dân đều binh.
Mà loài người mặc dù rất thượng võ, nhưng chính thức có được lực chiến đấu, tỷ lệ cũng không cao. Phần lớn loài người, mặc dù cũng luyện một số quyền cước võ công, nhưng mà phần lớn là ngay cả Trúc Cơ cũng không thể hoàn thành, cũng chỉ là một cường thân kiện thể, muốn ra trận giết địch, cũng chỉ có thể là con kiến vật lộn, dựa vào chiến thuật biển người.
Nhưng mà, nói đến chiến thuật biển người, chống lại yêu tộc, là một điểm dùng cũng không có. Vì sao? Bởi vì số lượng yêu tộc, hoàn toàn không thể so với loài người ít hơn.
Dù sao, địa bàn yêu tộc lớn, Vô Tận Hải lãnh thổ kia, sinh sôi nảy nở vô số chủng quần yêu tộc, so với thế giới loài người mà nói, chỉ nhiều không ít.
Đại chiến sắp tới, dự trữ đan dược, vũ khí, cung nỗ, lương thực, những cái này là phải chuẩn bị. Không có những thứ này, thì lấy cái gì chiến đấu.
Bất quá giống như loại tai ương diệt thế này, mặc dù Nam Thiên Các nắm trong tay lực thông thiên, sớm làm chuẩn bị lâu như vậy, thương vong tất nhiên là khó có thể tránh khỏi.
Dù sao, Nam Thiên Các nắm trong tay nhiều phân đà như vậy, chỉ là bình dân, đã hơn mười mấy tỷ. Bằng một phân đà một tỷ nhân khẩu tính toán, đó cũng là gần hai mươi tỷ.
Mà Thiên Thương phân đà là hậu phương lớn, nhiều nhất cũng chỉ dung hạ được hai ba tỷ. Đây đã là cực hạn.
Nếu như bao gồm hai phân đà xung quanh Thiên Thương phân đà, cái hậu phương lớn này góp cùng một chỗ, nhiều nhất là dung nạp bốn năm tỷ.
Hơn nữa yêu tộc xâm lấn có thể nói là không chừa kẻ hở. Không thể nào mỗi người đều có thủ đoạn chạy trốn, không thể nào mỗi người đều có cơ hội chạy trốn.
Chân chính đối kháng tới cùng, có thể còn sống đến cuối cùng, có hai tỷ đã là rất tốt.
Sự thật này, Nhậm Thương Khung mặc dù không muốn đối mặt, nhưng lại là thực tế. Dù sao đây là đại kiếp, cũng không phải mấy cường giả là có thể hoàn toàn thay đổi cục diện.
Dĩ nhiên, cái này cũng không đại biểu nhóm người Nhậm Thương Khung hoàn toàn vô kế khả thi.
Muốn giữ được càng nhiều nhân khẩu chỉ có một, đó chính là huyết chiến. Dùng lực chiến đấu hung hãn, giữ được càng nhiều địa bàn, ngăn cản yêu tộc xâm lấn, làm cho yêu tộc không cách nào tiến thêm một bước. Cho dù đại quân yêu tộc cũng phải đánh tan, để đại quân yêu tộc bỏ qua Nam Thiên Các.
Đây cũng là khả năng có thể thực hiện. Dù sao yêu tộc cũng không phải là bùn nặn, chết nhiều, cũng sẽ suy nghĩ thật nhiều, suy nghĩ được mất khi công phá một nơi.
Nếu vì phá một cứ điểm, phải chết mười thậm chí nhiều hơn giá trị đạt được, hiển nhiên là không được.
Mộ Dung đưa tình báo hắn nắm giữ, một năm một mười hồi báo xong.
Nhậm Thương Khung cười nói:
- Trên căn bản, là chúng ta đã làm được rồi. Bước tiếp theo, chính là tẫn nhân sự, nghe thiên mệnh. Nhìn yêu tộc ở cứ điểm của chúng ta, rốt cuộc bỏ bao nhiêu huyết.
Bộ Thương Lãng gật đầu:
- Đúng, lương thực trù bị bây giờ của chúng ta, chống đỡ năm ba năm là không thành vấn đề. Chỉ cần phía sau bất loạn, Thiên Thương phân đà, Thiên Thọ phân đà cùng Địa Dũng phân đà, cũng là địa vực rộng lớn. Nói tiếp, Man Hoang bộ lạc, đã cùng chúng ta ký hiệp nghị, thời điểm cần thiết, sẽ cho trợ giúp chúng ta một chút lương thực. Chỉ cần bảo đảm hàng năm thu hoạch được mùa, phương diện lương thực, cũng không cần quá lo lắng.
- Hắc hắc, lương thực sợ cái gì? Thật cùng yêu tộc chống lại, cùng lắm thì đói ăn thịt yêu linh, khát uống máu yêu linh. Ta nghe nói, toàn thân yêu tộc từ trên xuống dưới đều là bảo. Chỉ cần không ăn đến túi độc, kia sẽ không sợ. So với gặm bánh ngô còn có tư vị hơn.
Đây là Đà chủ Thái Đại Dũng của Địa Dũng phân đà. Người này tính cách quả cảm, có chút đại khí, đối với Lý Dật Phong là thật tâm sùng bái.
Cho nên, khi Bộ Thương Lãng hơi chút lộ ra ý chiêu dụ, Thái Đại Dũng này căn bản không có do dự, trực tiếp đáp ứng.
Hôm nay coi như là dòng chính dưới trướng Chân Kiếm Đạo rồi.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều cười lớn lên, Thiên Xảo phân đà Đà chủ Yến Thương Lan cười nói:
- Đại Dũng quả nhiên là khoái nhân khoái ngữ, đói ăn thịt yêu linh, khát uống máu yêu linh, quả nhiên là thống khoái.
Đây cũng không phải một câu chuyện cười, thật đến cái loại nầy, ăn thịt lẫn nhau, là chuyện rất bình thường. Yêu tộc đại quân, lương thực tiếp tế đều dựa vào tại chỗ.
Ngay tại chỗ tiếp tế thế nào? Yêu linh tính thích huyết nhục, tự nhiên là ăn thịt nhân loại. Mà người bình dân, là lựa chọn số một của bọn hắn.
Loài người cuối cùng là động vật linh trưởng, có trí tuệ, dùng nhân loại nuôi dưỡng so với súc vật thì tốt hơn.
Yêu tộc nếu như dùng huyết nhục nhân loại, như vậy loài người tự nhiên cũng không cự tuyệt huyết nhục yêu tộc.
Thực lực hôm nay của Nam Thiên Các, nói như vậy cũng không có sai. Có Lý Dật Phong, Tạ Anh, Đế La Vũ Hậu bốn Đại Đạo cảnh cường giả trấn giữ.
Còn có nhiều nòng cốt của Chân Kiếm Đạo, cùng với thủ hạ tinh anh của Đế La Vũ Hậu...
Các đại phân đà, cũng nuôi một nhóm tinh binh hãn tướng. Ở Chân Kiếm Đạo nắm trong tay, đã ngưng tụ thành một cỗ lực lượng.
Mọi người đều biết, nếu như lúc này nội bộ lục đục, chỉ có thể bị yêu tộc tiêu diệt từng bộ phận. Nếu muốn ở trong loạn thế sinh tồn, nhất định phải dựa vào lực lượng cường đại, ôm đoàn sưởi ấm.
Mà những phân đà bọn họ, đều ở khu vực đông nam của Thiên Các, cùng Thiên Các tổng bộ núi cao đường xa, nếu như bị yêu tộc công kích, quả quyết là không thể nào trông cậy vào tổng bộ đến tiếp viện.
Nói không chừng, tổng bộ sẽ để cho bọn họ tự sanh tự diệt, hoặc là dứt khoát ra lệnh cho bọn họ phá vòng vây, hướng tổng bộ lui về. Mặc dù đến tổng bộ, cũng chỉ có thể là pháo hôi bảo vệ xung quanh tổng bộ, căn bản không thể nào nắm trong tay vận mệnh chính mình.
Thiên Các tổng bộ, dòng chính tổng bộ luôn có cảm giác về sự ưu việt, đối với phân đà vốn là không để vào mắt, nếu như mỗi phân đà liều chết phá vòng vây đến tổng đà, kết quả trở thành pháo hôi, ai có thể chịu chứ?
Mà ở Nam Thiên Các, lại là bất đồng. Đạo tôn Chân Kiếm Đạo chiêu hiền đãi sĩ, cũng không bày biện cao cao tại thượng, cùng tất cả hòa mình, rất có tư thế cùng sinh cùng tử.
Hai bên so sánh, lựa chọn như thế nào không cần nghĩ cũng hiểu. Ít nhất, Chân Kiếm Đạo bên này là thật tâm chuẩn bị đối kháng yêu tộc, làm nhiều chuẩn bị cùng kế sách ứng đối.
Mà Thiên Các tổng bộ thì sao? Làm cái gì?
Trừ nội chiến, trừ tranh danh đoạt lợi, thậm chí ngay cả tin tức mười vạn năm đại kiếp cũng không thả đi ra. Hiển nhiên, căn bản là đem mỗi phân đà trở thành công cụ nô dịch, trở thành người hầu cung cấp nuôi dưỡng bọn họ.
- Sư tôn, Lưu Vân Đạo bên kia, ta cảm thấy còn có thể tranh thủ.
Nhậm Thương Khung góp lời nói.
Lý Dật Phong gật đầu:
- Ta đã truyền thức cho hai vị tiên tử, nhìn thái độ của các nàng rồi. Bất quá, các nàng mặc dù cùng ta giao tình không cạn, nhưng giao tình cuối cùng không hơn được chính thống. Các nàng thời khắc mấu chốt, chưa chắc bỏ được cơ nghiệp Lưu Vân Tiên Đảo. Đến đông nam địa vực này, cũng không có Thiên Các cao phong, cũng không có Thiên Khung Tạo Hóa, cũng không có Lưu Vân Tiên Đảo a…
Nhậm Thương Khung thở dài nói:
- Nhị vị tiên tử đều là thế hệ cao nhân, bất quá đang mang chính thống, xác thực rất khó thuyết phục. Tu luyện tới Đại Đạo cảnh, còn có thể không câu chấp như sư tôn, quả nhiên là hiếm thấy. Các nàng không ngờ được, da không tồn tại, lại sợi lông mất? Nếu như địa bàn Thiên Các không còn, cái gọi là thánh địa chính thống, thật có thể phòng thủ kiên cố sao? Ta xem chưa chắc.
- Thương Khung, đến Đông Hoang Đại Đô, chính là cứ điểm trọng yếu của Thiên Các tổng bộ rồi. Ở nơi đó, rất nhiều phòng ngự mà ngươi tưởng tượng không được. Nhất là Thiên Khung Tạo Hóa, phòng ngự kinh người, yêu tộc cho dù tới mười mấy Đại Thánh, cũng chưa chắc có thể phá được.
Yêu tộc Đại Thánh, chính là tương đương với Đại Đạo cường giả loài người.
Nhậm Thương Khung thở dài nói:
- Mặc dù ta đối với Hạ Thị Âm Dương Đạo cùng Trảm Không Đạo xem thường, nhưng thật không có chút hả hê. Bản thân ta hy vọng, bọn họ càng kiên quyết càng tốt. Thiên Khung Tạo Hóa đứng vững, những cứ điểm khác mới có lòng tin. Nếu như Thiên Khung Tạo Hóa một kích mà tan rã, như vậy cả Thiên Các, thật sự sẽ hoàn toàn rơi vào tay giặc.
Lý Dật Phong sâu sắt chấp nhận, Thiên Khung Tạo Hóa nội đấu thì nội đấu, nhưng mà từ đại cục suy nghĩ, Thiên Khung Tạo Hóa bị tiêu diệt, kia chưa chắt đã là chuyện tốt.
Chỉ cần Thiên Khung Tạo Hóa kiên quyết, một cái đông nam, một cái tây bắc, ít nhất còn có thể tạo thành hô ứng. Mặc dù loại hô ứng này không phải là chủ động hô ứng.
Nhưng mà thời khắc mấu chốt, mượn lực lẫn nhau là có thể. Dù sao, một cứ điểm cùng hai cứ điểm cái nào có lợi, kết quả vừa xem là hiểu ngay.
Một ngày kia, Nhậm Thương Khung ở Đan Tiên Đông Điện, cùng điện chủ Xích Hằng Vũ nói tới mười vạn năm đại kiếp. Hiển nhiên, trong khoảng thời gian này, từ Thiên Các truyền tới tin tức kia, đã ở trong địa bàn mỗi đại tông môn của Đông Hoàng châu, truyền rất xôn xao.
Trừ Truy Nhật Kiếm Minh tương đối bình tĩnh ra, năm tông khác, ít nhiều gì cũng gây ra gợn sóng không nhỏ.
Đan Tiên Đông Điện ở trong địa bàn của Thủy Vân tông, không thể nào một điểm tiếng gió cũng không có.
- Thương Khung, mười vạn năm đại kiếp này, Đan Tiên Điện cũng có chú ý. Không biết Thiên Các bên kia, rốt cuộc nắm giữ bao nhiêu tình báo?
Nhậm Thương Khung trầm ngâm chỉ chốc lát, không có vội vã trả lời, mà hỏi ngược lại:
- Điện chủ, về mười vạn năm đại kiếp này, Đan Tiên Điện có thái độ như thế nào? Hoặc là nói, nếu như yêu tộc đại kiếp bộc phát, sách lược của Đan Tiên Điện như thế nào?
Xích Hằng Vũ thở dài nói:
- Ban đầu lúc nhân gian Đan Tiên Vạn Dược Tôn tiền bối cầm quyền, từng định ra thuyết pháp, một khi yêu tộc cùng nhân loại bộc phát đại chiến, Đan Tiên Điện cần toàn lực đầu nhập, câu thông mỗi tông môn của tứ đại châu, cung cấp trợ giúp không cần đền bù. Mở ra bảo khố trù bị linh dược, bảo đảm cung cấp cho mỗi cái tông môn. Cũng phối hợp ích lợi mỗi tông môn, hiệu triệu tứ đại châu đoàn kết nhất trí, cùng chống chọi với yêu tộc.
Không thể không nói, quy tắc này của Vạn Dược Tôn vô cùng tốt. Nhưng mà, hôm nay Vạn Dược Tôn qua đời nhiều năm như vậy, người cầm quyền hôm nay, có thể thi hành hay không, đó chính là một việc khác rồi.
Người đi trà lạnh, đây là thái độ bình thường của nhân gian, cho dù là vô tư như Đan Tiên Điện, nếu như người cầm quyền có tư tâm, quy củ có khá hơn nữa cũng là uổng phí.