Ở điểm này, Chu Tước Vĩ cùng lần trước đào tạo Phong Linh Mã Hình Chi cũng có mấy phần tương tự. Ở Linh dược giới, loại linh dược có khả năng thăng cấp cũng không coi là nhiều, nhiều lắm là trong trăm có một.
Cho nên, về vấn đề đào tạo Chu Tước Vĩ, Nhậm Thương Khung đã không phải là lần đầu tiên gặp được. Trả lời vấn đề này, đối với hắn mà nói, là rất dễ dàng.
Cửu tiết Chu Tước Vĩ, dược tính tình hướng hỏa, nhưng thật ra có rất ít người đào tạo. Đại đa số cửu tiết Chu Tước Vĩ đều là thiên địa sinh dưỡng. Dĩ nhiên tất cả đều có ngoại lệ.
Nếu như hạt giống của Chu Tước Vĩ tốt, được linh dược đại sư phát hiện, cũng có thể nhổ trồng, chuyển thành đào tạo. Bởi vậy, đối với tài nghệ của Linh dược đại sư yêu cầu rất cao.
Chu Tước Vĩ này tính liệt hỏa, hỏa hầu nếu nắm giữ không tốt, rất có khả năng lộng xảo thành chuyên.
Chính là đạo lý chữa lọn lành thành lợn què này, nếu như không nắm giữ đặc tính của Chu Tước Vĩ, cũng không đủ kiến thức chiếu cố che chở cây non, chẳng những không thể nào đào tạo ra cửu tiết Chu Tước Vĩ, thậm chí bởi vì gặp phải lúc nó thay đổi hoàn cảnh sinh trưởng, do đó dẫn đến cháy khô tàn héo.
Nhậm Thương Khung theo như những pháp môn của Vạn Dược Tôn, không có bất kỳ thêm thắt, đáp xong đề này.
Đề mục kế tiếp, đối với Dược Thánh đại sư mà nói, đều có bảy tám phần khó khăn. Chủ yếu vẫn là khảo hạch kiến thức cùng lịch duyệt của Dược Thánh đại sư.
Đối với Nhậm Thương Khung mà nói, loại lý luận khảo hạch này, hắn trên căn bản là không có khó khăn. Mười hai đề mục đáp xong, thời gian mới nhìn chỉ qua một nửa.
Nhậm Thương Khung hai tay vuốt vuốt đầu, hướng tiểu Kỳ cùng Thủy Dao nói:
- Mười hai đề mục này, cũng có chút ý tứ, các ngươi có thể học tập.
Nhậm Thương Khung đem quyển trục đưa cho bọn Thủy Dao, tự mình nhắm mắt dưỡng thần lần nữa.
Cử động nho nhỏ này, rơi vào trong mắt Kim Phong Pháp Lão cùng Ngân Thạch Pháp Lão, bọn họ quả thật có chút kinh ngạc. Một canh giờ giải bài thi, lúc này mới vừa qua một nửa, Nhậm Thương Khung này chẳng lẽ đáp xong? Nếu không sao lại đem bài thi đưa cho thủ hạ nhìn?
Bất quá, loại kiểm tra này của bọn họ, là thập phần mở rộng. Chỉ cần không đạo văn, sao chép, nhìn lén lẫn nhau, liền không tính không tuân theo quy định, người ta cho tùy tùng nhìn, tăng trưởng lịch duyệt, đó là chuyện cá nhân, cũng không trái với quy tắc.
Chỉ bất quá, những chi tiết nhỏ này, nhìn ở trong mắt những đối thủ cạnh tranh khác, cũng âm thầm có chút giật mình. Cũng không rõ Nhậm Thương Khung này là cố ý cho bọn hắn ra oai phủ đầu, để cho bọn họ khẩn trương? Hay quả thật đã đáp xong đề mục rồi?
Dĩ nhiên, Nhậm Thương Khung làm như thế nào, là tự do của Nhậm Thương Khung. Bọn họ không có quyền can thiệp.
Bọn Thủy Dao cùng tiểu Kỳ, như là nhặt được trọng bảo. Khảo sát cấp bậc như thế này, tất nhiên là bí mật của Dược Thánh cấp, bọn họ bình thường căn bản tiếp xúc không được, nếu như Nhậm Thương Khung không truyền thụ, bọn họ chỉ có thể tự mình không ngừng lục lọi, khó khăn rất lớn.
Cho nên, cơ hội như thế, bọn họ tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Bài thi của Nhậm Thương Khung giải, rõ ràng, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu. Thủy Dao cùng tiểu Kỳ xem xong, liền tiếp thụ tất cả.
- Thủy Dao, tiểu Kỳ, Linh dược cùng Đan dược giới, lý luận thiên thiên vạn vạn, đa phần là dựa vào sư môn truyền thụ, nếu như toàn bộ dựa vào thực tế, ít có thể. Cho nên, ta mỗi ngày truyền cho các ngươi một số, các ngươi phải nhớ kỹ trong đầu, không nên quên. Thời điểm cần thiết, có thể chuyển thành sử dụng thực tế.
Thủy Dao như có điều suy nghĩ, mà tiểu Kỳ là rất nghe lời gật đầu.
Một canh giờ đã đến, nét mặt năm người kia, cũng không giống nhau. Bất quá nhìn qua cũng không thoải mái. Hiển nhiên, bên trong một canh giờ này, hoàn thành mười hai đề mục, hơn nữa yêu cầu đúng tám cái trong đó, mới coi là vượt qua kiểm tra, chẳng lẽ dễ dàng sao.
Sáu bài thi được đưa lên.
Kim Phong Pháp Lão cùng Ngân Thạch Pháp Lão nhìn xong, một lần nữa để sáu nữ đệ tử đem bài thi này đưa đến phía sau.
Ước chừng qua nửa canh giờ sau, những bài thi này lại được đưa ra.
Kim Phong Pháp Lão cùng Ngân Thạch Pháp Lão nhìn một lần, liếc nhau một cái, rối rít gật đầu.
- Ha hả, thật bất hạnh, cửa khảo sát thứ hai này, có hai vị đại sư không hoàn thành tám đề mục, theo thứ tự là Đan Tiên Tây Điện Ngọc Đầu Đà, cùng với đến từ Đan Tiên Bắc Điện Trần Lâm đại sư.
Thanh âm như chuông đồng của Kim Phong Pháp Lão vang lên.
Hai gã Dược Thánh đại sư kia, hiển nhiên đã liệu đến kết cục này, thần sắc đều có chút lờ mờ. Kết quả khảo sát này, chưa chắc đã quyết định được trình độ của bọn hắn so với những người khác thấp hơn.
Nhưng ít ra, trong lần khảo sát này, bọn họ phát huy không bằng những người khác.
Bởi vậy, sáu đại Dược Thánh, thoáng cái biến thành bốn người.
Theo thứ tự là đến từ Đan Tiên Điện tổng bộ Tạ Tần Xuyên, đến từ Hoang Man Phân Điện Thạch Diệu Tử, đến từ Đan Tiên Đông Điện Nhậm Thương Khung, cùng với đến từ Đan Tiên Nam Điện Mông Nhâm đại sư.
Ngọc Đầu Đà cùng Trần Lâm khảo sát bị loại, nét mặt không ánh sáng, cũng không tạm ở lại, trực tiếp lấy linh thạch rời đi.
Sau khi nghỉ ngơi và hồi phục một chút, liền tiến vào cửa khảo sát thứ ba.
- Cửa khảo sát thứ ba này, là khảo sát phương diện thao tác thực tế.
Kim Phong Pháp Lão tiếng nói rơi xuống, phía sau truyền đến từng đợt cước bộ ầm ĩ, phảng phất còn có thanh âm dây xích sắt kéo trên mặt đất.
Nhậm Thương Khung dõi mắt nhìn sang, thấy mấy tên đệ tử của Thần Phượng bộ lạc, áp giải bốn gã phạm nhân quần áo tả tơi, thần thái héo rũ từ phía sau đi ra.
Kim Phong Pháp Lão hờ hững cười nói:
- Bốn vị đại sư, mấy người này đều là tù binh của Thần Phượng bộ lạc ta, hơn nữa đều là Đại Đạo cấp cường giả. Những người này, đều là tới Thần Phượng bộ lạc ta ăn trộm, rơi vào phòng ngự đại trận chúng ta, không cách nào chạy trốn.
Cái gì?
Bốn Dược Thánh đại sư đều giật mình, nhìn bốn gã tù phạm kia giống như khất cái ngoài đường, không nghĩ tới bốn người này đều là Đại Đạo cấp cường giả? Bọn họ đến Thần Phượng bộ lạc trộm cái gì?
Nhậm Thương Khung trong lòng sửng sốt, lập tức có đáp án. Nghĩ đến, những người này xông tới Thần Phượng bộ lạc, đơn giản chính là muốn trộm Phượng Tê Mộc Linh Quả của Thần Phượng bộ lạc!
Ngũ đại thần quả, chính là linh quả thần kỳ nhất của Thiên Trạch Thế Giới, coi như là Huyền Linh cửu phẩm linh dược, cũng không cách nào cùng Ngũ đại thần quả so sánh.
Cho dù là Đại Đạo cấp cường giả, đối với Ngũ đại thần quả sinh ra mơ ước cũng là có khả năng. Nhậm Thương Khung ngẫm lại cũng nghĩ mà sợ, nếu như sư tôn Lý Dật Phong không biết nặng nhẹ, cũng muốn mạnh mẽ xông tới Thần Phượng bộ lạc này, vận mệnh có lẽ sẽ không khác mấy người này?
Suy nghĩ một chút, Nhậm Thương Khung cũng cảm thấy không rét mà run. Đối với Thần Phượng bộ lạc này không khỏi sinh ra mấy phần kiêng kỵ. Có thể làm cho Đại Đạo cấp cường giả trở thành tù nhân, thực lực của Thần Phượng bộ lạc này, xác thực không thể khing thường.
Thanh âm của Kim Phong Pháp Lão lần nữa vang lên:
- Bốn người này là tù binh của Thần Phượng bộ lạc ta, sinh tử tự nhiên nắm trong tay chúng ta. Hôm nay, trên người bốn người này, cũng bị Thần Phượng bộ lạc ta hạ một loại độc. Chư vị phải làm, chính là tìm ra độc nguyên, độc chứng, sau đó hóa giải độc này.
Ngân Thạch Pháp Lão cười hắc hắc, bổ sung nói:
- Trên nguyên tắc, bốn vị đại sư, mỗi người chỉ có thể giải độc cho một tù nhân. Nếu như ai có thể giải độc thành công, cửa ải này khảo sát thông qua. Sẽ còn nhận được một phần thưởng… chính là sinh tử của tù phạm sẽ nắm trong tay các ngươi, trở thành nô lệ của ngươi, bị ngươi sai sử.
Tạ Tần Xuyên nhãn tình sáng lên, nét mặt già nua sinh ra mấy phần quang thải, cười nói:
- Còn có phần thưởng bực này? Tặng một nô lệ Đại Đạo cảnh, này là đại thủ bút a.
Một nô lệ Đại Đạo cảnh, này nếu truyền ra ngoài, quả thực nghe rợn cả người. Nhưng mà, ở Thần Phượng bộ lạc này, hết thảy đều có thể.
Những tù phạm này đều nắm trong tay Thần Phượng bộ lạc, sinh tử chỉ ở một câu nói, một ý niệm của bọn hắn. Cho nên, bọn họ tự nhiên cũng có thể đưa tặng.
Thao túng một nô lệ Đại Đạo cảnh, này không đơn thuần là có được vinh quang, càng hơn chính là tăng thêm một bùa hộ mệnh.
Dù sao, có một Đại Đạo cảnh bên người, trên khí thế sẽ không giống như bình thường nữa.
Nghĩ tới đây, bốn người còn lại, bao gồm cả Nhậm Thương Khung, cũng cảm thấy có chút động tâm.
Bất quá, Thần Phượng bộ lạc đem điều này đưa vào cùng một cửa khảo sát, tất nhiên là khó khăn rất nhất. Cửa thứ hai đã đào thải rớt hai người, cửa khảo sát cuối cùng này, còn lại nhiều mới là chuyện lạ?
Hoang Man Phân Điện Thạch Diệu Tử cười hỏi:
- Nhị vị Pháp Lão, nếu như chúng ta giải độc thành công, nhưng cuối cùng không được lựa chọn nhận nhiệm vụ này, như vậy phần thưởng kia...
- Phần thưởng này chỉ cần các ngươi qua cửa thứ ba, cũng sẽ không thay đổi. Bất kể cuối cùng các ngươi có nhận nhiệm vụ hay không, có hoàn thành nhiệm vụ hay không, cũng không có ảnh hưởng.
Thạch Diệu Tử cười hắc hắc:
- Vậy thì không thể tốt hơn rồi.
Không thể không nói, cửa khảo sát thứ ba này, bỗng nhiên nhiều ra một phần phần thưởng như vậy, làm cho tất cả mọi người nhiệt tình mười phần. Dù sao, một nô lệ Đại Đạo cảnh, việc này đối với bọn họ mà nói, là dụ hoặc rất lớn.
- Chư vị, ở chỗ này tất phải nhắc nhở một chút. Cả quá trình, chỉ có ba canh giờ. Canh giờ đầu tiên, phải xác định độc nguyên độc chứng; trong canh giờ thứ hai, phải phối trí ra giải độc tương ứng; bên trong canh giờ thứ ba, nhất định phải hoàn thành giải độc. Bất kỳ một canh giờ nào nếu như không hoàn thành, là không có thông qua khảo sát.
Kim Phong Pháp Lão nhắc nhở xong, nghiêm nghị nói:
- Độc chất mà mỗi người các ngươi gặp được, đều không đồng dạng. Cho nên các ngươi cũng không cần tỷ thí lẫn nhau, tham thảo, để tránh lãng phí thời gian. Được rồi, bây giờ các ngươi có thể lựa chọn bài thi cho mình.
Tạ Tần Xuyên vẫn cảm giác mình là lão Đại trong nhóm khách quý này, cho nên việc nhân đức không nhường ai, đệ nhất đứng lên, chọn lấy một cái trong đó.
Nhậm Thương Khung cười nhạt:
- Thạch đại sư, Mông Nhâm đại sư, các ngươi so với ta lớn tuổi hơn, các ngươi chọn trước đi, còn lại sẽ là của ta.
Thạch Diệu Tử cũng không khách khí, cười hắc hắc, tiến lên thẩm tra chốc lát, chọn lấy một cái.
Mông Nhâm nhìn nhiều Nhậm Thương Khung vài lần, hướng Nhậm Thương Khung dựng thẳng lên ngón tay cái:
- Người trẻ tuổi khí độ tốt, Mông mỗ bội phục.
Sau khi Mông Nhâm chọn lựa xong, còn dư lại một người, đó tất nhiên là của Nhậm Thương Khung.
Đừng xem những người này đều là Đại Đạo cảnh cường giả, nhưng mà bị Thần Phượng bộ lạc nghiêm hình tra tấn, ngược đãi nhiều năm như vậy, sớm đã không có bộ dáng rồi, hơn nữa thực lực bị phong ấn, căn bản không có lực phản kháng. Cho nên, tất cả tựa như chó chết, mặc người chém giết.
Nhậm Thương Khung tinh tế đánh giá người này một phen, hình dạng người này nhìn qua chỉ mới bốn mươi năm mươi tuổi, ánh mắt tan rã, khóe miệng cười toe toét, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Thần Phượng bộ lạc đem thần trí cùng khí hải của bọn hắn phong ấn, cho nên bọn họ bây giờ cùng ngu ngốc không có gì khác nhau, căn bản không có tư tưởng của người bình thường, có chỉ là một đoạn ngắn trí nhớ còn sót lại khắc sâu trong ý thức mà thôi.
- Lão sư, ta có thể ở một bên học tập hay không?
Thủy Dao cũng không chê tù phạm này bộ dáng xấu xí, đầu tóc rối bù vô cùng dơ bẩn.
Nhậm Thương Khung gật đầu:
- Cũng nên tham khảo một chút, dụng độc cũng là một trọng điểm của Linh dược giới, mặc dù không dùng độc đi hại người, nhưng cũng nên biết để có năng lực đề phòng. Đây chính là không nên có tâm hại người, nhưng nên có tâm phòng bị người.