Khi Hạ Tùng Linh thấy Hạ Hàn Hiên phá băng thể kia, trong lòng mơ hồ sinh ra một ý niệm không ổn, sự tình lúc trước lập tức tái hiện trong đầu hắn.
Một lần kia, hắn rõ ràng đã đánh trúng Nhậm Thương Khung, kết quả lại là huyễn tượng!
Mà lần này, Hạ Hàn Hiên hiển nhiên là bị Nhậm Thương Khung lừa gạt. Nhưng ý niệm trong đầu Hạ Tùng Linh còn chưa chuyển xong, Hạ Hàn Hiên đã bị Nhậm Thương Khung bắt được.
Một khắc kia, Hạ Tùng Linh giống như bị một bạt tai.
Nhất là những lời đó của Nhậm Thương Khung, quả thực không coi truyền nhân của Hạ Thị Âm Dương Đạo ra ký lô nào. Hơn nữa, phối hợp với biểu hiện chật vật của Hạ Hàn Hiên, giống như một đống rác bị quét xuống đài.
Hạ Hàn Hiên té ngã trên đất, tất cả Đạo tôn đều sợ ngây người.
Truyền nhân Hạ Thị Âm Dương Đạo, mặc dù thần bí, nhưng trong lịch sử, biểu hiện của truyền nhân Hạ Thị Âm Dương Đạo, tất cả mọi người đều rõ ràng.
Nhất là Thiên Các đệ nhất Đạo tôn, là của Hạ Thị Âm Dương Đạo Hạ Tùng Ngâm. Theo lý mà nói, Hạ Thị Âm Dương Đạo là đạo thứ nhất của Thiên Các.
Nhưng mà hôm nay, truyền nhân của Đạo thứ nhất này, lại bị truyền nhân của đạo thứ tư Thiên Các, dễ dàng đánh bại, hơn nữa còn dùng một phương thức rất nhục nhã…bắt sống, giống như một đống rác ném xuống đài!
Mọi người đều biết, đây tuyệt đối không phải là truyền nhân của Hạ Thị Âm Dương Đạo không được. Biểu hiện của Hạ Hàn Hiên, ở ba vòng trước đều rất yêu nghiệt.
Hơn nữa, hai tuyệt chiêu mà hắn vừa xử dụng, là Khôn Chi Băng Vực cùng Khôn Chi Kiếm Vực, cả hai đều có lực sát thương cường đại, điều này ai cũng thấy rõ.
Song, Nhậm Thương Khung tránh thoát như thế nào? Rốt cuộc là dùng biện pháp gì? Ở đây nhiều Đạo tôn như vậy, lại không ai thấy rõ!
Nói cách khác, cứ cho Nhậm Thương Khung dùng thủ thuật che mắt, nhưng lừa được Hạ Hàn Hiên, chẳng lẽ có thể lừa được tất cả Đạo tôn ở đây?
Nét mặt tất cả Đạo tôn, cũng lộ ra vẻ phức tạp. Ánh mắt trao đổi lẫn nhau, cũng có thể thấy được vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương.
Hạ Tùng Linh sắc mặt xanh mét, đối với hắn, một màn này cũng không xa lạ.
Lý Dật Phong mặt mày hớn hở cười to lên:
- Thương Khung, không tệ.
Nói xong, tự tiếu liếc nhìn Vưu Thiên Chiến. Vưu Thiên Chiến giống nhau ăn phải ruồi, rất mất tự nhiên.
Từ khi Nhậm Thương Khung trở về, trong lòng hắn phảng phất đã dự cảm đến một màn này. Chẳng qua là, hắn lại không nghĩ tới, truyền nhân Hạ Thị Âm Dương Đạo, lại bại nhanh như vậy, chật vật như vậy!
Xem ra, Đao Bạch Vũ cùng Nhậm Thương Khung đánh một trận, kết cục chưa hẳn như hắn mong muốn.
Vưu Thiên Chiến so với ai còn rõ hơn, Nhậm Thương Khung thống hận Trảm Không Đạo, tuyệt đối vượt xa Hạ Thị Âm Dương Đạo!
- Người trẻ tuổi kia, rất lợi hại!
- Phải, truyền nhân này của Hạ Thị Âm Dương Đạo, ta xem không kém chúc nào, nhưng mà...
- Quả thật không phải là truyền nhân Hạ Thị Âm Dương Đạo kém, mà là truyền nhân này của Chân Kiếm Đạo, quá biến thái a.
Những Đạo tôn kia đều thấp giọng nghị luận.
Mặc dù là Thiên Các nội đấu, nhưng thấy một màn như vậy, bọn họ hoàn toàn không có chút hả hê nào, trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc phức tạp.
Ghen tỵ cũng có, đề phòng cũng có, chua xót cũng có. Đủ loại tâm tình, ngũ vị tạp trần.
Đao Bạch Vũ đứng ở phía sau Vưu Thiên Chiến, ánh mắt ý vị thâm trường nhìn Nhậm Thương Khung, phảng phất muốn từ trên người Nhậm Thương Khung, nhìn ra tất cả bí mật.
Chẳng qua, cả người Nhậm Thương Khung, tựa như vực sâu thăm thẳm, làm cho người ta nhìn như thế nào, cũng không nhìn ra sâu cạn.
Vân Hạc Tường thấy thế, trong lòng mặc dù kinh ngạc, nhưng trong kinh ngạc này, mơ hồ có vài phần vui sướng. Loại tâm tình này, chỉ sợ cũng là độc nhất vô nhị.
Sở dĩ lại có tâm tình này, tự nhiên là bởi vì đồ đệ của hắn Vân Chiến Thiên bị Nhậm Thương Khung đánh bại, cho nên Nhậm Thương Khung càng cường đại, đệ tử của hắn bị thua cũng dễ biện minh.
Cho nên, từ trên ý nghĩa này, hắn mặc dù không vui, nhưng lại hy vọng quán quân cuối cùng là Nhâm Thương Khung. Bởi vì, đệ tử của hắn thua trong tay quán quân, cũng không coi là khó coi.
Dù sao, từ tràng diện lúc này, Vân Chiến Thiên bại, ít nhất so với Hạ Hàn Hiên thì có thể diện hơn nhiều.
Hạ Hàn Hiên bại, chẳng những là bại ngay lập tức, hơn nữa thập phần chật vật, mặt mũi mất hết. Mà Vân Chiến Thiên bại, là bị chính diện đánh bại, ít nhiều gì cũng còn thể diện xuống đài.
Nghĩ tới đây, Vân Hạc Tường vươn người đứng dậy, cất cao giọng nói:
- Cuộc tranh tài thứ ba, Thiên Các Chân Kiếm Đạo Nhậm Thương Khung, thắng!
Nhậm Thương Khung khẽ mỉm cười, từ trên đài bay vút xuống, rơi vào bên cạnh Lý Dật Phong, mỉm cười nói:
- Sư tôn, đệ tử không có nhục mệnh.
- Tốt, tốt! Ha ha, không biết Ngô Câu kia, thương thế thế nào?
- Ân, đệ tử dùng một số bí pháp Linh dược, đã đem thương thế của hắn chữa khỏi, không có gì đáng ngại.
- Tốt, cứu người cùng tranh tài đều thắng, rất tốt!
Lý Dật Phong thập phần đắc ý, đệ tử này, hôm nay cho mình rất nhiều thể diện.
Mà lúc này, Thạch Phá Thiên cũng đã trở về bên Bão Thạch Tông, nhưng Ngô Câu thì không xuất hiện.
Hiển nhiên, Ngô Câu nhìn như phóng khoáng, nhưng nội tâm lại rất tinh tế. Biết hắn nếu như lúc này sinh long hoạt hổ xuất hiện, ngược lại sẽ làm Nhậm Thương Khung khó xử.
Dù sao một người sắp chết, được người khác cứu sống, hơn nữa lập tức trở nên long tinh hổ mãnh, cái này quả thực dọa người.
Vân Hạc Tường đang muốn tuyên bố bắt đầu cuộc tranh tài thứ tư, Thất Tinh Đạo Tràng bên kia, một gã Đạo tôn bỗng nhiên bay tới, hướng Lý Dật Phong ôm quyền:
- Dật Phong đạo hữu, mong ngươi nể tình, cho đồ đệ xem thương thế của đệ tử ta một chút, không biết có được không?
Dạ Quan Tinh bị Đao Bạch Vũ đánh cho bị thương, một đao chặt đứt kinh mạch toàn thân, sinh cơ gần như đoạn tuyệt.
Bảy Đạo tôn của Thất Tinh Đạo Tràng, dùng hết thảy biện pháp, mặc dù nối lại đại bộ phận kinh mạch, nhưng không hiểu làm sao, vừa trùng tu được chỗ này, chỗ khác lại đứt gãy, tình huống thập phần nguy cấp.
Lý Dật Phong chắp tay đáp lễ, quay đầu nhìn về phía Nhậm Thương Khung.
Nhậm Thương Khung biết Dạ Quan Tinh là bị Đao Bạch Vũ đánh cho bị thương, khẽ gật đầu:
- Vãn bối đi qua xem một chút.
Đạo kia tôn mừng rỡ, hắn mới vừa rồi nghe được lời của Nhậm Thương Khung, biết Ngô Câu đã được hắn cứu sống. Mà thương thế của đồ đệ hắn lại tương tự, có thể cứu sống Ngô Câu, thì tất nhiên có thể cứu sống Dạ Quan Tinh?
- Tốt, không hổ là môn đồ của Thiên Các Kiếm Tiên, sảng khoái!
Tên Đạo tôn kia, chính là một trong bảy Đại Đạo tôn của Thất Tinh Đạo Tràng, Khai Dương Tử.
Nhậm Thương Khung không nói hai lời, đi tới cạnh Dạ Quan Tinh, nắm lấy cổ tay hắn, xem xét thương thế một chút. Sáu Đạo tôn khác của Thất Tinh Đạo Tràng, đều ý thức nhường cho Nhậm Thương Khung một không gian.
Giờ khắc này, trên mặt bảy Đạo tôn vừa hết sức lo lắng, vừa mang theo vài phần chờ đợi. Dưới tình huống như vậy, bọn họ chỉ có thể mong chờ người trước mặt tạo ra kỳ tích.
Nhậm Thương Khung khẽ cau mày:
- Đao khí nhập vào cơ thể, chặt đứt kinh mạch, phá tan Khí Hải, đem sinh cơ đoạn tuyệt. Tình huống so với Ngô Câu còn nghiêm trọng hơn.
Khai Dương Tử nhịn không được hỏi:
- Thương Khung hiền chất, có thể cứu được hay không? Chỉ cần ngươi cứu được, Thất Tinh Đạo Tràng ta thiếu ngươi một nhân tình, cứu không được, đó là mệnh của hắn.
Nhậm Thương Khung trầm ngâm không nói, ngẫm nghĩ chốc lát, nói:
- Nếu như vừa bị thương kịp thời cứu trị, có chín thành nắm chắt. Bây giờ, ta nhiều lắm chỉ có năm sáu thành.
Bảy Đạo tôn của Thất Tinh Đạo Tràng, có biệt hiệu là Bắc Đấu Thất Tử.
Bắc Đấu Thất Tử nhìn nhau một chút, khẽ gật đầu. Đừng nói năm sáu thành, cho dù chỉ có một hai thành, bọn họ cũng sẽ không do dự.
Dù sao, ở trong tay bọn họ, cứu lâu như vậy, một điểm hiệu quả cũng không có, tình huống càng lúc càng nguy cấp, có thể đoán được, nếu như tiếp tục như vậy, chỉ sợ người chắt chắn sẽ chết.
Cuối cùng, lão Đại của Bắc Đấu Thất Tử, Thiên Xu Tử quyết định, nói:
- Thương Khung hiền chất, ngươi cứ ra tay, cứu không sống cũng không trách ngươi.
Nhậm Thương Khung gật đầu, đem Dạ Quan Tinh bế lên tay, hướng Vân Hạc Tường nói:
- Vân Đạo tôn, mật thất lúc trước, xin mượn lần nữa.
Tình hình này, lộ ra có chút quỷ dị rồi. Nhậm Thương Khung vốn là tuyển thủ tranh tài, nhưng giờ biến thành đại phu, trước cứu Ngô Câu, giờ cứu Dạ Quan Tinh.
Nếu như người mới tới, còn tưởng là sáu đại tông môn cố ý mời Dược Thánh tới trợ trận.
- Hiền chất cứ việc tự nhiên, cứu một mạng người, còn hơn xây bảy tháp phù đồ.
Vân Hạc Tường tự nhiên là hào phóng, dù sao cứu sống hay không sống, cũng không liên quan gì tới hắn, thuận nước giong thuyền, hắn tự nhiên là không có lý do cự tuyệt.
- Xen vào việc của người khác...
Đao Bạch Vũ xem thường nói thầm một câu.
Vân Hạc Tường cười nói:
- Thương Khung hiền chất, tuổi còn trẻ, đã thông qua Dược Thánh khảo hạch, thiên phú Linh dược này, ở trong lịch sử của Đông Hoàng Châu, chỉ sợ là tuyên cổ vô song. Hắn nếu xuất thủ, bảy vị đạo hữu của Thất Tinh Đạo Tràng có thể yên tâm.
Dược Thánh!
Nghe được hai chữ này, lại nhìn bóng lưng Nhậm Thương Khung đi xa, Đạo tôn của các đại tông môn, trong lòng cũng khẽ co quắp, thầm nghĩ may là Thiên Các thích nội đấu, nếu không, tương lai độc bá Đông Hoàng Châu, chỉ sợ không phải là không có khả năng.
- Tốt lắm, trở lại chuyện chính. Cuộc tranh tài thứ tư, Truy Nhật Kiếm Minh Kim Phong Vực, chiến Tinh Nguyệt Cốc Trác Vô Trần!
Vân Hạc Tường nói xong, Kim Phong Vực đã hóa thành một đạo kim quang, trực tiếp bắn về phía Chân Vũ thánh đài, mà Trác Vô Trần, thì như tiên hạc phát cánh, nhẹ nhàng bay lên.
Trận chiến này, không nghi ngờ chút nào, đồng dạng là hai đại thiên tài thi đấu! Đồng dạng chính là tỷ thí cấp quán quân!
Phong cách của Kim Phong Vực cùng Đao Bạch Vũ, thật ra có nhiều điểm giống nhau. Chẳng qua, Kim Phong Vực chính là cuồng, mà Đao Bạch Vũ là giết.
Mà phong cách của Trác Vô Trần, cùng Dạ Quan Tinh lại có chút tương tự.
Cho nên trận chiến này, có người cảm thấy là phiên bản của trận tranh tài thứ hai. Luận danh tiếng, luận khí thế, không thể nghi ngờ là Kim Phong Vực cao hơn một chút.
Trác Vô Trần mặc dù ở hàng ngũ cao nhất của thiên tài trẻ tuổi, nhưng hắn rất bình dị, tính cách đạm mạc, ở phương diện mũi nhọn, cũng theo không kịp nhóm người Kim Phong Vực, Đao Bạch Vũ cùng Thạch Phá Thiên.
Cho nên, trận chiến này, đại đa số mọi người đều coi trọng Kim Phong Vực hơn.
Mà tình hình chiến đấu thực tế, cùng suy đoán là chính xác. Kim Phong Vực vừa ra tay, chính là phát động tiến công như phong ba bão táp.
Trác Vô Trần cũng bình tĩnh ứng phó, giống như thuyền nhỏ trong đại dương mênh mông, mặc dù xóc nảy, nhưng không có bị phong ba này cuốn đi, ngược lại là bằng vào thân pháp, nương theo công kích của Kim Phong Vực, tả xung hữu đột, tùy tâm sở dục.