Tô Thần nghe Nhậm Thương Khung nói vậy, phảng phất như trong đêm tối, thấy được một tia nắng ban mai, không khỏi kinh hỉ liên tục.
- Trường Không tiên sinh, ngươi nói là thanh âm gì? Chẳng lẽ thanh âm này, đưa đến bệnh trạng kia sao? Trường Không tiên sinh...
Tô Thần rốt cục có chút thiếu kiên nhẫn. Thời gian hắn tuyệt vọng thật sự quá lâu, hắn cho rằng, bệnh này của phu nhân, hẳn là không thể cứu được. Trừ khi là Vạn Dược Tôn tiền bối xuất hiện, nếu không, thần tiên cũng khó cứu.
Thế nhưng mà, trong giây lát, Dược Thánh trẻ tuổi thần bí này, bỗng nhiên lại cho ra hi vọng!
Nhậm Thương Khung chậm rãi mở mắt ra, trong mắt bắn ra một đạo hào quang trí tuệ, ngón tay nhẹ nhàng day trán, phảng phất như đang suy tư cái gì.
Một lát sau, Nhậm Thương Khung hướng Tô Thần nói:
- Tô trưởng lão, lấy bút mực đến đây.
Tô trưởng lão với tư cách Đan Tiên Đông Điện trưởng lão, tự nhiên là văn võ song toàn. Không bao lâu liền chuẩn bị xong văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên). Nhậm Thương Khung viết như bay, trong chốc lát đã viết một đống đồ vật, có Linh Dược, có linh thạch... Còn có những tài liệu muôn hình muôn vẻ khác.
- Tô trưởng lão, những vật này, nếu như ngươi đi xử lý mà nói, một ngày, có thể đầy đủ hết không?
Tô Thần nhìn lướt qua:
- Không có vấn đề, trong một ngày, tuyệt đối có thể xử lý đầy đủ hết. Trường Không tiên sinh, bệnh này của phu nhân ta...
- Nếu như ta đoán không sai mà nói, bệnh này của phu nhân, có thể trị khỏi. Tô trưởng lão trước cho thủ hạ tìm kiếm những vật này. Quay đầu lại ta sẽ cùng ngươi nói rõ ràng.
- Tốt, tốt!
Mặc dù là hơn nửa đêm, nhưng mà địa vị Tô Thần cao cả, nhất là trong phủ trưởng lão, tất nhiên là đại đương gia.
Cho dù là đêm hôm khuya khoắt, cũng có rất nhiều tâm phúc vì hắn cống hiến sức lực.
Tô Thần đi ra ngoài chỉ chốc lát, liền đem sự tình phân phó thỏa đáng, bước nhanh đi trở về. Vẻ mặt trông mong nhìn Nhậm Thương Khung, hi vọng vị Trường Không tiên sinh này, có thể chửa khỏi cho thê tử.
- Tô trưởng lão, ngồi đi, không cần vội. Đợi đến lúc bình minh, sẽ biết tất cả. Giờ phút này không cần nói gì, ta muốn minh tưởng một chút.
Nhậm Thương Khung không có ý định để Tô Thần hỏi nhiều mà khép mắt lại, lại lần nữa tiến vào minh tưởng.
Thẳng đến khi gà gáy ba lượt, trời đã sáng tỏ, Nhậm Thương Khung mới từ trong minh tưởng phục hồi tinh thần lại. Mới mở mắt ra, đã thấy vẻ mặt Tô Thần lo được lo mất, ánh mắt đanh nhìn chằm chằm mình.
- Ha ha, Tô trưởng lão không cần nóng vội. Hiện tại ngươi có nghi vấn gì, cứ hỏi đi.
Tô Thần mừng rỡ:
- Tiên sinh, bệnh của phu nhân ta, thật sự có thể cứu?
- Ân, nếu như ngươi xác định từ khi phát bệnh đến giờ, chỉ có năm tháng, vậy thì còn có thể cứu. Nếu như đã qua chín tháng, vậy thì rất khó khăn. Nếu như tiếp cận một năm, vậy thì thần tiên cũng khó cứu.
- Ah? Nếu như vậy là còn cứu được? Xin hỏi bệnh này của phu nhân ta, rốt cuộc là tình huống như thế nào?
Tô Thần cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, mình dù gì cũng là Dược Vương, đối mặt với chứng bệnh này, lại thúc thủ vô sách, ngay cả nguyên nhân phát bệnh cũng không biết, không khỏi thấy xấu hổ không thôi.
- Chứng này, không phải bệnh, không phải độc, cũng không phải tẩu hỏa nhập ma. Mà là trúng Đề Hồn Chi Âm. Đề Hồn Chi Âm này, đến từ thượng cổ Ma Thú Linh Ma Hòa, không phải Thần Thú không phải Yêu Thú, mà là Ma Thú. Ma thú này, tên là Đạm Nguyệt Đề Hồn. Chỉ hoạt động ở ban đêm, bình thường giờ hợi ra, giờ mẹo vào. Con thú này tên là Đạm Nguyệt, ý nghĩa là không thể gặp ánh mặt trời; mà Đề Hồn chính là nói thanh âm của nó, có thượng cổ nhiếp hồn ma âm, ở bên trong vô thanh vô tức, đoạt nhân thần thức...
Tô Thần nghe rất nhập thần, miệng có chút giương lên, mặt chấn động vô cùng, trong mắt đã có vài phần mê hoặc, lại có vài phần bội phục.
Đạm Nguyệt Đề Hồn này, hắn nghe cũng chưa từng nghe qua, chớ nói chi là phá giải như thế nào.
Nhậm Thương Khung kỳ thật cũng là thầm hô may mắn, hắn một mực tìm tòi trong truyền thừa của Vạn Dược Tôn, cũng tìm không thấy chứng bệnh đối ứng.
Nhưng một khắc hắn minh tưởng này, nghe được thanh âm “Ngang..., ngang “ kia, làm cho lòng hắn có chút không yên, lúc này mới nhớ tới Dị Thú Thiên ở bên trong Thiên Các Dị Văn Lục, từng có đề cập tới Đạm Nguyệt Đề Hồn này. Cẩn thận đối chiếu, vậy mà thập phần ăn khớp.
Đạm Nguyệt Đề Hồn này thích ăn cao cấp Linh dược Ngân Nguyệt Thảo, mà ở bên trong Dược Viên của Tô Thần, lại có rất nhiều Ngân Nguyệt Thảo, chỉ là bốn phía dược viên này đều có cấm chế, cho nên Đạm Nguyệt Đề Hồn kia căn bản không tiến vào được.
Bởi vậy làm cho Đạm Nguyệt Đề Hồn này quanh quẩn nơi đây, một mực không đi. Mà Đạm Nguyệt Đề Hồn này, khi nằm ngủ lại phát ra thượng cổ ma âm, bất tri bất giác, trong lúc vô tình lấy đi thần thức của Tô phu nhân.
- Tô trưởng lão, nếu không phải tu vi ngươi sâu xa, chỉ sợ ngươi giờ khắc này, cũng sẽ nằm liệt giường như phu nhân ngươi rồi. Nếu như ta không đoán sai mà nói, tu vi của tôn phu nhân, không tới Kim Đan cảnh.
- Tiên sinh thật như thần nhân vậy, phu nhân ta chỉ là Lục Chuyển Ngân Đan, nàng cùng ta cưới nhau mười hai năm, hôm nay tu luyện cũng không quá mười hai năm.
- Ah? Nói như thế, tôn phu nhân tu luyện võ đạo, là mới vài năm nay?
- Ân, Dung Nhi nàng sau khi cùng ta quen biết, mới được ta dìu dắt vào con đường võ đạo. Là ta dùng các Linh dược nghịch thiên, ân cần săn sóc kinh mạch của nàng, tẩy tủy phạt mao, cải biến thể chất của nàng, để cho nàng đi vào võ đạo chi lộ. Đây cũng là tư tâm của ta, chúng ta là người tu hành, tuổi thọ rất dài, ta lại không muốn ái thê trăm năm sau, trở thành một hồng phấn khô lâu...
- Ha ha, đây cũng là nhân tâm thường tình.
Nhậm Thương Khung gật gật đầu, lại nói:
- Tô trưởng lão, dùng thể chất của ngươi, Đạm Nguyệt Đề Hồn muốn nhiếp hồn phách của ngươi, tối thiểu phải mất mười năm. Nếu như ngươi tiến vào Đại Đạo cảnh giới, thì cho dù nó ở bên giường ngươi kêu trăm năm, cũng chỉ kêu đến khan giọng chết mà thôi. Chỉ là ngươi vẫn còn có chút sơ ý, bên trong minh tưởng, vậy mà nghe không được ma âm Đề Hồn này?
Tô Thần trưởng lão, cũng là Thần Thông Cảnh, hôm nay là Thần Thông Cảnh đệ tam trọng, nhưng luận đến cảnh giới thần thức, thì hắn còn thua xa Nhậm Thương Khung.
Cho nên, hắn không phát hiện Đề Hồn ma âm, cũng là chuyện đương nhiên.
Mà người có thực lực nắm bắt được Đề Hồn ma âm, như Xích Hằng Vũ cùng Hô Duyên Ngạo Bác, bọn hắn đến xem bệnh, đều là đến ban ngày, không có khả năng ở trong sương phòng Tô phu nhân qua đêm, bởi vậy không có cơ hội nghe được ma âm của Đạm Nguyệt Đề Hồn.
Cho nên, toàn bộ Đan Tiên Đông Điện, từ trên xuống dưới, đối với bệnh chứng này, đều là thúc thủ vô sách.
Tô Thần đối với an nguy của mình, ngược lại là ngoảnh mặt làm ngơ, hắn giờ phút này quan tâm, chính là chữa trị như thế nào.
- Tiên sinh, loại bệnh này, trị như thế nào?
Nhậm Thương Khung cười cười:
- Bệnh này, trong sáu tháng, không trị cũng khỏi. Sau chín tháng, phải dựng một pháp trận, tu bổ thần thức. Mười hai tháng, thần tiên khó cứu. Phu nhân ngươi lúc này, còn chưa vượt qua sáu tháng. Cho nên, chỉ cần bắt được Đạm Nguyệt Đề Hồn kia, sau đó giết đi, là tuyệt hậu hoạn. Chỉ muốn ngươi mỗi ngày kêu gọi, chú ý điều dưỡng, dùng một ít Linh dược an thần dưỡng thức, là khỏi hẳn. Việc cấp bách, là phải bắt được Đạm Nguyệt Đề Hồn kia.
- Ah? Tiên sinh có diệu pháp gì không?
Đối với Đạm Nguyệt Đề Hồn, Tô Thần là lần đầu tiên nghe qua, tự nhiên không thể nào có phương pháp bắt nó.
- Biện pháp là có, nhưng phải xem ngươi có chuẩn bị đủ tài liệu hay không.
Nhậm Thương Khung đã tính trước, cười nói:
- Tô trưởng lão, ta có một thỉnh cầu.
- Tiên sinh khách khí rồi, có phân phó gì, cứ nói đừng ngại. Chỉ cần Tô mỗ đủ khả năng, nhất định sẽ không từ.
- Ha ha, không có nghiêm trọng như vậy. Ta chỉ muốn nói, Đạm Nguyệt Đề Hồn này, nếu như ta bắt, muốn thu cho mình dùng. Tô trưởng lão không phản đối chứ?
- Đó là tự nhiên, tiên sinh xuất lực là vì chữa bệnh cho chuyết thê, Tô mỗ phi thường cảm kích. Chẳng lẽ còn có thể cùng tiên sinh tranh giành thượng cổ dị thú này sao? Nói sau, ta đối với nó căm thù đến tận xương tuỷ. Hận không thể đem nó một đao chém giết, sao có thể tranh giành với tiên sinh?
Nhậm Thương Khung cười ha hả:
- Tốt, có lời nói này của Tô trưởng lão, ta có thể toàn lực thi triển. Đúng rồi, Đạm Nguyệt Đề Hồn này, phi thường hiếm thấy. Tô trưởng lão nếu có thể, kính xin giữ bí mật cho thỏa đáng. Ngoại trừ Xích điện chủ, những người khác, không nên đề cập tới Đạm Nguyệt Đề Hồn này.
- Tốt.
Tô Thần trả lời thập phần sảng khoái, trên thực tế, ở Đan Tiên Đông Điện, hắn cũng chỉ phục tùng Xích Hằng Vũ Điện, những trưởng lão khác, cho dù địa vị cao hơn hắn, cũng rất khó làm cho Tô Thần tâm phục khẩu phục. Dù sao Tô Thần hắn cũng là tâm phúc nhất của Xích Hằng Vũ.
- Ta thề, chuyện này, ngoại trừ Điện chủ đại nhân ra, tuyệt đối không cho người thứ ba biết. Nếu như có vi phạm lời hứa này, thiên địa đồng tru.
Tô Thần rất nghiêm túc mà thề, rõ ràng, hắn đối với ân nhân cứu mạng của thê tử, là phi thường cảm kích.
- Tô trưởng lão là người ta tin được. Thề thì không cần.
Nhậm Thương Khung cười cười, lại đi đến trước giường Tô phu nhân, dùng thần thức quan sát một hồi, gật gật đầu:
- Căn cứ dấu hiệu, bệnh trạng này của tôn phu nhân, cũng chỉ có ma âm của Đạm Nguyệt Đề Hồn, mới có thể ăn khớp. Những bệnh trạng khác, đều không thích hợp.
Tô Thần sâu sắc chấp nhận:
- Đúng vậy, những bệnh trạng khác, ta cùng với Điện chủ đại nhân, cũng thảo luận qua rất nhiều lần, không có chứng bệnh nào là phù hợp.
Nghĩ nghĩ, Tô Thần lại hỏi:
- Tiên sinh, nếu Đạm Nguyệt Đề Hồn này là nguyên nhân gây bệnh, ta có thể đem phu nhân chuyển đến một địa phương khác hay không? Để tránh nàng tiếp tục bị ma âm quấy nhiễu?
- Ân, nếu như ngươi sớm nghĩ đến điểm này, tôn phu nhân sớm đã tỉnh rồi. Bất quá, hôm nay không vội ở nhất thời. Muốn đoạn tuyệt hậu hoạn, phải đem Đạm Nguyệt Đề Hồn bắt được. Nếu như hiện tại chuyển dời tôn phu nhân. Dị thú này độ nhạy cảm rất mạnh, chỉ sợ nó sinh nghi. Một khi đánh rắn động cỏ mà nói, làm cho dị thú này đào thoát, hậu hoạn vô cùng.
- Đúng rồi, Tô trưởng lão, Đạm Nguyệt Đề Hồn này, tới là vì Ngân Nguyệt Thảo trong dược viên của ngươi. Đêm nay, ngươi đem cấm chế trong Dược Viên chừa một lổ hổng. Ta muốn bố trí một pháp trận, đem nó bắt được.
Năng lực làm việc của đám thủ hạ Tô Thần rất mạnh. Chỉ một buổi sáng, liền đem tất cả tài liệu mà Nhậm Thương Khung cần, chuẩn bị rất tốt.
Nhậm Thương Khung thu được tài liệu, cười nói:
- Tốt, xế chiều hôm nay, ta sẽ bố trí một cái bẫy, mời Đạm Nguyệt Đề Hồn này tiến vào, ha ha.
Căn cứ Dị Thú Bản của Thiên Trạch Dị Văn Lục ghi lại, Đạm Nguyệt Đề Hồn này, chính là thượng cổ dị thú, ở trong dị thú bảng, cũng có thể đứng vào trước năm! Con thú này một khi trưởng thành, uy lực vô cùng!
Cho nên, Nhậm Thương Khung nhất định phải có.