Sư Đà biểu tình không sợ, nhưng Nhậm Thương Khung cũng không phải loại người sợ phiền phức? Nói cho cùng, hắn cũng muốn biết, Yêu hóa chiến sĩ này, rốt cuộc là chuyện quan trọng như thế nào.
Dùng võ giả còn sống luyện chế thành yêu hóa chiến sĩ, thủ đoạn này nghe thật tàn nhẫn. Thiên Các mặc dù có nội chiến nghiêm trọng, nhưng muốn nói thủ đoạn tàn nhẫn táng tận lương tâm như thế, Nhậm Thương Khung nghe có chút không thể tin được.
Cho nên, hắn muốn biết đến tột cùng là chuyện gì.
Nhậm Thương Khung căn bản không thèm nhìn Sư Đà uy hiếp, mà là hướng Tôn Tượng hỏi:
- Theo như lời ngươi nói, đến cùng là thật hay giả?
Tôn Tượng biết, sinh tử của mình nằm trong tay người này, vội vàng kêu lên:
- Thật, là thật. Ta nếu có nửa câu nói láo, thì sẽ chết không toàn thây. Ta dùng thiên địa thệ ước mà thề, những lời ta nói là thực. Ta cũng không phải vì ham sống nên mới như vậy, thù cha không báo, ta thề không làm người.
Nói đến đây, Tôn Tượng cũng thổn thức khóc rống:
- Phụ thân ta, mười tám năm trước cũng là Thiên Các đệ tử, nhưng từ khi ở Đại Vương Ốc Sơn thí luyện về sau, thì bỗng nhiên mất tích. Thượng diện nói là, người bị chết trong một lần thí luyện. Thế nhưng mà, thí luyện ở nơi nào, lại không ai trả lời minh bạch cả. Về sau, có người ở Thiên Ám phân đà gặp qua cha ta. Ta nghe vậy, liền đi tới Thiên Ám phân đà đến nghe ngóng. Trong lúc vô tình ta biết được bí mật trong đại trong Thiên Đoạn Sơn Mạch! Ta nhìn thấy rất nhiều yêu hóa chiến sĩ. Hơn nữa, còn có rất nhiều võ giả còn sống sờ sờ, bị đưa đến Thiên Đoạn Sơn Mạch làm vật hi sinh.
- Cái gì?
Nhậm Thương Khung nghe mà nhảy dựng:
- Ngươi nói phụ thân ngươi, mười tám năm trước, tham gia Đại Vương Ốc Sơn khảo hạch?
- Đúng.
Tôn Tượng gật gật đầu:
- Cha ta, còn lấy được tứ cấp Nguyện Hoa Huân Chương. Là kiêu ngạo của gia tộc ta. Người thần bí mất tích, liền đẩy gia tộc ta vào tuyệt cảnh, cũng hủy diệt gia đình của ta. Mẫu thân ta, buồn bực không vui, chưa tới nửa năm, đã sầu não mà chết. Ta từ khi còn nhỏ đã thề, nhất định phải điều tra rõ ràng, phụ thân là chết như thế nào, chết ở đâu.
- Vậy bây giờ ngươi hoài nghi, phụ thân ngươi bị luyện chế thành yêu hóa chiến sĩ?
Nhậm Thương Khung là người trấn định như thế, nhưng thanh âm cũng có chút run rẩy. Ở trên người Tôn Tượng, hắn lập tức nhớ tới vận mệnh bản thân.
Phụ thân cũng là đệ tử thí luyện mười sáu năm trước, đồng dạng mất tích thần bí, đồng dạng cũng được thông báo là chết trong thí luyện…
Không minh bạch!
Nhậm Thương Khung cho rằng, đây chỉ là chuyện của hắn. Cho nên, hắn chỉ muốn biết đến cùng phụ thân là chết như thế nào. Nhưng lại chưa từng có nghĩ qua vấn đề trước mắt này.
Nghe Tôn Tượng nói, Nhậm Thương Khung rõ ràng cảm giác được tim mình đang run rẩy. Cầm lấy cánh tay Tôn Tượng, thấy hắn cũng run rẩy như mình.
Sư Đà bỗng nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, liên tục ba tiếng, trong tay cầm hai đoản đao, thập phần quỷ dị.
Sau khi rít gào, trong mắt bắn ra tinh quang, quát to:
- Tiểu tặc ăn nói bậy bạ, cùng tên dám xen vào chuyện người khác kia! Giết hết cho ta!
Vừa nói xong, bốn tên kia lập tức xông lên. Năm người đồng loạt khởi động, năm đạo kỳ quang bắt đầu bố trí trận pháp.
Thanh âm Sư Đà thét dài, hiển nhiên là thông tri đồng bạn đến giúp.
Mà hắn cũng hết sức giảo hoạt, biết Thần Thông Cảnh cường giả này, đơn đả độc đấu, bọn hắn căn bản không thể nào là đối thủ của đối phương.
Mà năm người bọn hắn, là một phân đội, xưa nay đều có chiến kỹ liên hợp. Cái gọi là liên hợp chiến kỹ, dĩ nhiên là trận pháp.
Thường thường những trận pháp này, có thể đem lực lượng thân thể tụ tập cùng một chỗ, phát huy ra lực lượng rất kinh người. Trận pháp mà bọn hắn hợp luyện, cũng là như thế.
Ngũ Tinh Lục Mang Trận này, là trận pháp ngưng tụ lực lượng của năm người, hình thành Ngũ Tinh Lục Mang nước xoáy, đem đối thủ khống chế ở bên trong nước xoáy, sau đó vây giết.
Nhậm Thương Khung giờ phút này, tựa như một tượng điêu khắc. Biểu lộ như kết băng, cả người tràn đầy hàn ý, giống như băng thần vậy.
Tôn Tượng thì sởn hết cả gai ốc, bởi vì, hắn giờ khắc này, cảm giác mình như bị Tu La địa ngục nắm trong tay. Lãnh ý phát ra từ trên người người này, cơ hồ khiến huyết dịch toàn thân của hắn đình chỉ lưu động.
Tuy nhiên, người này nhìn từ bên ngoài giống như băng điêu, nhưng khí tức từ trên người hắn phát ra, lại giống như sóng biển cuồn cuộn, khí thế kinh người.
- Tiền bối.
Tôn Tượng vô lực nói.
Mà lúc này, Sư Đà bên kia, vừa vặn bố trí xong thành trận pháp, năm đạo lực lượng ngưng tụ thành nước xoáy, trực tiếp quấn lấy Nhậm Thương Khung.
- Giết hắn!
Sư Đà điên cuồng rống to, đan lực toàn thân, không hề giữ lại, thúc dục điên cuồng.
Hắn giờ phút này, chỉ có một ý niệm trong đầu, là không thể để cho bí mật này truyền ra ngoài. Người nào biết bí mật này, đều phải chết!
- Tiền bối coi chừng!
Tôn Tượng thấy Nhậm Thương Khung vẫn động bất động, cũng sợ thất thần. Chẳng lẽ, người này bỗng nhiên bị sợ cháng váng?
Thời điểm linh lực nước xoáy kia lao tới, hai mắt Nhậm Thương Khung bỗng nhiên trừng lớn, kim quang toàn thân đột nhiên bắn ra.
Vòng linh lực kia đi qua, tản mát ra lực khống chế cường đại, còn chưa đến trước mặt, đã làm Tôn Tượng cảm giác được giống như khí tức tử vong.
Sư Đà nhe răng cười:
- Còn muốn phản kháng, đã muộn!
Thế nhưng mà, câu này còn chưa nói hết, biểu lộ của Sư Đà bỗng nhiên ngưng trọng, nụ cười trên mặt phút chốc biến mất. Bởi vì, hắn phát hiện, năm vòng xoáy của bọn hắn, còn chưa tới gần đối phương, đã bị khí lưu màu vàng kia, trực tiếp thôn phệ sạch sẽ.
- Cái gì? Đó là cái gì?
Đồng tử Sư Đà mở to, quả thực không thể tin được một màn trước mắt, điều này sao có thể?
Đối phương căn bản không có ra tay, chỉ là tầng khí lưu màu vàng nhạt, đã phá tan linh lực của năm người bọn hắn!
Đây cũng không phải là cả hai cùng triệt tiêu, mà là trực tiếp cắn nuốt ah!
Tình huống quỷ dị như thế, nói rõ vấn đề chỉ có một! Cái kia chính là…
Lực lượng của địch nhân, hơn xa bọn hắn gấp mười lần. Khí thế của địch nhân, vượt qua bọn hắn gấp mười lần!
Sư Đà ý thức được không ổn, nhưng mà, đã chậm. Nhậm Thương Khung thúc dục Bất Hủ Đế Khí, thân ảnh bỗng nhiên xông tới, hai tay dang ra, trong lúc kim quang tung bắn đó, năm đạo Bất Hủ Đế Khí, hóa thành năm đại thủ ấn vô hình, trực tiếp đem năm người này bắt lấy.
Đối phó Kim Đan cường giả, Nhậm Thương Khung hôm nay ngay cả Cửu Dương Đại Thủ Ấn cũng không cần. Trực tiếp bắn ra năm đạo hư ấn, đem năm người này khống chế.
Năm người chỉ cảm thấy phần eo bị một cổ lực lượng khổng lồ bóp chặt, vô luận giãy dụa như thế nào, cũng không chút sứt mẻ, phảng phất như bị gông cùm xiền xích khóa lại.
Sư Đà sợ tới mức hồn phi phách tán, ngoài sợ hãi ra, cũng có vô hạn nghi ngờ. Này người, rõ ràng là Thần Thông đệ nhất trọng, sao lực lượng lại đáng sợ như thế!
Có thể toàn diện áp đảo bọn chúng, ít nhất cũng phải là Thần Thông đệ tam trong, thậm chí là đệ tứ trọng mới có năng lực như vậy.
Người này, Thần Thông đệ nhất trọng, không ngờ lại có uy năng như thế! Rốt cuộc là đã ẩn tàng cảnh giới, hay là người này trời sinh cường đại?
Sư Đà tuy kinh hãi, nhưng lại gào thét lên:
- Cuồng đồ, mau thả Sư Đà đại gia ra, viện quân của Thiên Ám phân đà ta, sẽ tới rất nhanh. Nếu ngươi không muốn bị Thiên Ám phân đà đày tới Thiên Nhai Hải Giác, thì thức thời cho ta một chút!
- Chuyện cho tới bây giờ, ngươi cảm thấy ngươi còn có tiền vốn cùng ta nói chuyện sao?
Nhậm Thương Khung giờ phút này, tràn ngập sát ý, không thể ức chế.
Nghe Tôn Tượng nói những tin tức kia, Bất Hủ Đế Khí triệt để bộc phát, bên trong cảm xúc của hắn, khơi lên Sát Lục Chi Khí bạo ngược.
Sát! Sát!
PHỐC!
Nhậm Thương Khung phất tay, một cái hư ấn trực tiếp bóp nát, tên Thất Chuyển Kim Đan võ giả tại chỗ bị tạo thành huyết nhục mơ hồ, huyết nhục bay múa đầy trời.
PHỐC, PHỐC!
Lại có hai cái theo gót.
Sư Đà cùng tên còn lại, đều bị dọa đến sắc mặt tái ngắt. Người này quả thực là Ma Vương giết người, chỉ chớp mắt đã giết mất ba bằng hữu của bọn hắn!
Tên kia liên tục xin tha:
- Đừng giết ta, đừng giết ta! Ta đầu hàng!
PHỐC!
Nhậm Thương Khung đã muốn giết người, căn bản không muốn nghe lời xin tha thứ nào, trực tiếp diệt sát.
Sư Đà tràn đầy tuyệt vọng, nhưng lại lộ ra một cổ hung ác:
- Giết tốt, giết tốt! Ta xem sau khi ngươi giết xong, sẽ chạy được đi đâu!
Sư Đà nói xong, liên tục thét dài, ý bảo viện thủ mau mau chạy đến.
Nhậm Thương Khung cười lạnh:
- Muốn chết!
Sư Đà cười to:
- Muốn chết? Ngươi giết ta, ngươi cho rằng ngươi có thể sống được sao? Ha ha, chết! Cùng Thiên Ám phân đà ta đối đầu, cho dù ngươi là Thiên Vương lão tử, cũng chỉ có chết!
Sư Đà điên cuồng, khàn giọng kêu to.
- Vậy thì ngươi đi chết đi.
Thanh âm của Nhậm Thương Khung rất đạm mạc, căn bản không ngừng lại, tay phất lên, đem Sư Đà bóp vỡ. Nương theo thanh âm thê lương, hóa thành huyết nhục mơ hồ, phát tán hư không.
Ngay vào lúc này, bên trong Thiên Đoạn Sơn Mạch, truyền đến trận trận tiếng kêu gào làm cho lòng người rung động, giống như bôn lôi, cuồn cuộn mà đến.
Nhậm Thương Khung biết nơi đây không nên ở lâu, trực tiếp triệu hồi ra Tiểu Bạch, không lưu lại chút dấu vết nào, phá không mà đi.
Tiểu Bạch thúc dục tốc độ cao nhất, tuyệt đối là rất đáng sợ. Không bao lâu, đã lao ra ngoài ngàn dặm. Nhậm Thương Khung tạm thời không muốn nhiều chuyện, rẽ ngang rẽ dọc, thay đổi lộ hướng nhiều lần, lúc này mới dừng lại.
Hắn biết, những truy binh ở Thiên Đoạn Sơn Mạch kia, tuy đều thập phần đáng sợ, nhưng cũng không thể nào đuổi theo kịp.
Hơn nữa, đây đã là địa bàn của Thất Tinh Đạo Trường, những cường giả kia, cho dù bá đạo, cho dù cường đại, cũng không có thể vượt biên truy kích. Dù sao, đây là địa bàn của Thất Tinh Đạo Trường, bọn hắn không dám không kiêng nể gì cả.
Nhậm Thương Khung xâm nhập vào lãnh thổ của Thất Tinh Đạo Trường, đi vào một chỗ hẻo lánh, lúc này mới hạ xuống, bay vào một rừng rậm.
Tôn Tượng vốn tưởng rằng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hôm nay tìm được đường sống trong chỗ chết, thì vui mừng khỏi phải nói. Sau khi rơi xuống đất, Nhậm Thương Khung để Tôn Tượng xuống bụi cỏ.
Chật vật bò dậy, tiến lên đáp tạ:
- Tiền bối, đa tạ ơn cứu mệnh của ngươi. Vãn bối Tôn Tượng, là đệ tử phân đà của Thiên Các.
- Không cần cám ơn ta, ngươi muốn cảm tạ, thì cảm tạ vận khí của ngươi không tệ. Nói sau, ta cứu ngươi, là vì có chút hứng thú đối với yêu hóa chiến sĩ kia. Ngươi còn có nội tình gì, thì nói hết đi.
Nhậm Thương Khung nhàn nhạt nói.