Minh Hoa Đà phát tác, một phương diện là vì bản thân bị đàn áp. Phương diện khác, chính là thay Nhậm Thương Khung trút giận.
Vương trưởng lão ngươi không phải muốn gây trở ngại cho Nhậm Thương Khung sao? Vậy khác nào gây trở ngại cho Minh Hoa Đà ta. Ta cùng Nhậm Thương Khung là chung một chiến hào, thì tính sao!
Vương Dương cười lạnh, hắn là cố ý kích động lửa giận của Minh Hoa Đà, để cho Minh Hoa Đà thất thố. Không nghĩ tới Minh Hoa Đà lại nông cạn như vậy, chỉ khích tướng một chút đã mắc bẩy.
Trong lòng rất đắc ý, nói ngay:
- Hảo, Minh Hoa Đà ngươi đã có gan, vậy đổ lớn một chút, cược một vạn cao linh nhất phẩm linh thạch, như thế nào?
Trưởng lão một tháng có ba trăm viên cao linh nhất phẩm linh thạch.
Một vạn viên, đó là tương đương với ba năm bổng lộc a. Đánh cuộc lần này, thực là không nhỏ. Ngay cả Chu Tam trưởng lão cũng sững người, miệng cắn hết một quả trái cây, nhổ ra hột, cười nói:
- Vương trưởng lão, ngươi cũng quá độc rồi.
Vương Dương đắc ý, dương dương tự đắc nói:
- Chúng ta dù sao đều là Trưởng lão Bách Thảo Đường, nếu đổ nhỏ, không phải sẽ mất thân phận sao?
Chu Tam than thở nói:
- Ta xem ngươi là có tám phần chắc thắng a.
Vương Dương cũng không tranh cãi cùng Chu Tam trưởng lão, hai mắt ngạo thị nhìn Minh Hoa Đà:
- Thế nào? Hoa Đà trưởng lão, ngươi có dám đánh cuộc hay không? Hay ngươi không có tiền đánh cuộc?
Minh Hoa Đà là tân trưởng lão, lấy bổng lộc Trưởng lão cũng chỉ mới một tháng. Bất quá hắn làm Cung Phụng nhiều năm như vậy, chắc chắn của cải không nhỏ.
Ánh mắt Minh Hoa Đà trao đổi cùng Nhậm Thương Khung, muốn từ Nhậm Thương Khung lấy được đáp án chính xác.
Ung dung cười nói:
- Vương trưởng lão, nếu lấy thân phận Trưởng lão mà nói, cược một vạn viên cao linh nhất phẩm linh thạch, tựa hồ có chút keo kiệt. Đổ lớn một chút đi, năm vạn.
- Cái gì?
Vương Dương sửng sốt, cười rộ lên:
- Năm vạn, ngươi có sao?
- Chỉ cần ngươi dám đổ, không sợ ta lấy không được? Ta cho dù lấy không được, nhưng động phủ này chạy không thoát đi? Có Dương Công trưởng lão ở đây làm chứng, ngươi sợ ta không chung hay sao?
Minh Hoa Đà lại hỏi một câu:
- Như thế nào? Hay là số lượng quá lớn, nên Vương trưởng lão không dám đổ?
- Thúi lắm!
Vương Dương khinh thường nói:
- Ta không dám đổ? Ai không dám đổ là con rùa đen. Thế nào? Mọi người có hứng thú cùng nhau cược hay không? Cược bài danh giữa ta cùng Minh Hoa Đà?
Chu Tam lắc lắc đầu, phe phẩy:
- Không có hứng thú, không kiếm tiền thiếu đạo đức.
Mục Thiên Nhai mỉm cười không nói, hiển nhiên đối với đề nghị này của Vương Dương không có bao nhiêu hứng thú. Bọn hắn cùng Minh Hoa Đà không có ân oán cá nhân, tự nhiên sẽ không bỏ đá xuống giếng.
Dương Công trưởng lão đức cao vọng trọng, đã thoát khỏi loại khí phách chi tranh này, tự nhiên sẽ không tham gia. Huống chi, hắn còn phải đứng giữa làm chứng.
Bất quá, Dương Công trưởng lão đối với loại đổ đấu này là không phản đối. Tuy rằng chuyện này có thể gây tổn thương hòa khí, nhưng loại đổ đấu này có thể kích thích mọi người cố gắng, kích thích tiềm lực của bọn hắn, ở Đan sư đại hội có thể phát huy ra tiềm lực cao hơn nữa, thành tích sẽ có thể cải thiện.
Tổn thương hòa khí, Dương Công trưởng lão tự nhiên sẽ không để ý. Trong Trưởng lão hội, lẫn nhau không tránh khỏi có chút va chạm. Đây không phải là tình huống riêng của Bách Thảo Đường, mà là tình huống chung của Thiên Các Thập điện.
Nhưng Thủy Kính trưởng lão lại cười tủm tỉm nói:
- Lời nói vừa rồi của Hoa Đà trưởng lão, đã đem bần đạo kéo vào. Ván bài này, nếu bần đạo không đổ, sẽ rất là mất mặt. Chỉ là không biết, bần đạo sẽ theo chân Vương trưởng lão hùng vốn, hay là bần đạo cược một trận riêng với Hoa Đà trưởng lão?
Năm vạn cao linh nhất phẩm linh thạch, Thủy Kính trưởng lão không động tâm đó là giả. Lấy trình độ tân trưởng lão của Minh Hoa Đà, không biết Đan sư đại hội sâu cạn như thế nào, lại dám cá cược như vậy, đây quả thực là muốn chết.
Bất quá, nếu Minh Hoa Đà cho hắn một cơ hội kiếm tiền, không lấy nhất định sẽ bị trời phạt? Cho nên, Thủy Kính trưởng lão không bao giờ bỏ qua.
Minh Hoa Đà cười lạnh:
- Thủy Kính trưởng lão không cần vòng vèo, tất cả mọi người đều là người thông minh. Cần kiếm tiền, vậy thì đổ nhiều một ít đi!
- Nếu Vương Dương đạo huynh đổ năm vạn cao linh nhất phẩm linh thạch, bần đạo cũng không thể ít hơn số này. Cũng đổ năm vạn, như thế nào?
- Tùy ngươi, với ta không sao cả. Bất quá, nếu đổ phải đổ công bình, nếu bài danh của ngươi cao hơn ta, tính ta thua. Nếu bài danh của ngươi thấp hơn ta, coi như ngươi thua. Như thế nào?
Minh Hoa Đà không thích dây dưa cùng Thủy Kính trưởng lão.
- Hảo, Hoa Đà trưởng lão thật thẳng thắn.
Thủy Kính trưởng lão mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Vương Dương lại nói:
- Vụ cá cược này, xin Dương Công trưởng lão làm chứng.
Dương Công trưởng lão vuốt chòm râu dê, cười nói:
- Đâu có, đâu có. Ván bài này không phải là chuyện xấu. Chỉ là, chư vị, tất cả mọi người đều là Trưởng lão Bách Thảo Đường, nếu đã đánh cược, vậy sau này không được lấy lý do gì quỵt nợ.
- Điều này là tự nhiên, có Dương Công trưởng lão làm chứng, ai dám quỵt nợ chứ?
Vương Dương vuốt mông ngựa nói.
Minh Hoa Đà cũng nói:
- Lá gan có lớn, cũng không có thể ở trước mặt Dương Công trưởng lão đùa giỡn.
- Hảo, các ngươi đã nể mặt ta như vậy, vậy ta sẽ làm chứng cho các ngươi. Nếu ai dám lật lọng, đó chính là đánh vào mặt Dương Công trưởng lão ta.
Dương Công trưởng lão đối với biểu hiện của Minh Hoa Đà cùng Vương Dương rất hưởng thụ, lại quên mất hôm nay đến là vì thúc giục Minh Hoa Đà.
Thủy Kính trưởng lão tò mò hỏi:
- Hoa Đà trưởng lão, căn cứ quy củ của Đan sư đại hội, mỗi một Đan sư dự thi, đều được mang một người thấp hơn một bậc làm trợ thủ. Tựa hồ trong đám đệ tử của ngươi, không có Cung Phụng thì phải? Không biết ngươi sẽ nhờ ai đi?
Đây là gián tiếp làm khó dễ Minh Hoa Đà, đồng thời cũng là chèn ép sĩ khí của Minh Hoa Đà. Mới nghe tưởng là quan tâm, kì thực dấu diếm huyền cơ.
Năm vạn linh thạch, quả thực là không nhỏ a. Minh Hoa Đà thản nhiên cười:
- Thủy Kính trưởng lão tựa hồ quan tâm quá nhiều rồi?
Dương Công trưởng lão lại nói:
- Không đúng, Hoa Đà, vấn đề này rất trọng yếu. Ngươi đến lúc đó lại không mang theo một Chấp Sự, nhất định sẽ làm mất mặt Bách Thảo Đường chúng ta.
Dương Công trưởng lão thực không có ác ý, hắn là người có sao nói vậy, không băn khoăn những người khác nghĩ gì.
Minh Hoa Đà cười ha ha nói:
- Dương Công trưởng lão, trợ thủ ta muốn mang theo, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Chính là Nhậm Thương Khung Cung Phụng. Hắn cũng đã nhận lời mời của ta.
- Hắn...?
Vương Dương thiếu chút nữa nhịn cười không được:
- Hoa Đà trưởng lão, ngươi không nói chơi chứ? Ngươi muốn dẫn một thiếu niên chưa ráo máu đầu tham gia Đan sư đại hội?
Thủy Kính trưởng lão cũng bật cười, đây chính là Đan sư đại hội a, ngươi cho là chợ trời sao? Mang một thiếu niên mới mười bảy tuổi đi?
Tuy thiên phú của người thiếu niên này không tầm thường, nhưng dù sao cũng chỉ mới mười bảy. So đấu cấp bậc như Đan sư đại hội, cho dù là Cung Phụng lâu năm đi, cũng là chân tay luống cuống, trong lòng run sợ.
Thiếu niên mười bảy tuổi, đi tới đấu trường loại này, có thể tè ra quần cũng không biết chừng!
Chu Tam trưởng lão cũng sửng sốt, nhịn không được đánh giá Nhậm Thương Khung vài lần, cười nói:
- Hoa Đà lão đệ, ngươi đối với người trẻ tuổi kia, có phải là tín nhiệm quá độ hay không, ngươi có chút mù quáng đó? Tuy hắn là Cung Phụng trẻ tuổi nhất của Bách Thảo Đường. Mhưng mà, trẻ tuổi cũng có nhược điểm của trẻ tuổi... ở những cuộc thi đấu như thế này, để cho người trẻ tuổi sớm tiếp xúc, đối với bọn hắn chưa chắc là chuyện tốt.
Minh Hoa Đà biết Chu Tam trưởng lão không có ác ý gì, thầm nghĩ ngươi lo lắng Nhậm Thương Khung không chịu nổi áp lực? Nói đùa gì vậy!
Truyền nhân của Vạn Dược Tôn, còn lo hắn chịu không nổi áp lực?
Mục Thiên Nhai không ngờ lại cổ vũ:
- Cũng không thể nói như vậy. Thiên tài xuất thế, thường thường cần có sân khấu lớn, có lẽ Đan sư đại hội lần này, chính là sân khấu để Thương Khung Cung Phụng nổi danh thì sao?
- Ha ha ha, hi vọng là như thế.
Vương Dương tự nhiên sẽ không phản đối, quyết định của Minh Hoa Đà càng hoang đường, hắn lại càng ủng hộ.
Vì cái gì? Bài danh của Minh Hoa Đà càng thấp, hắn sẽ phát tài. Năm vạn cao linh nhất phẩm linh thạch, sẽ gần với túi của hắn hơn.
- Ha ha, từ xưa anh hùng xuất thiếu niên. Bần đạo có thể hiểu được tâm ý dìu dắt hậu bối của Hoa Đà trưởng lão.
Thủy Kính trưởng lão ranh mãnh nói.
Dương Công trưởng lão nhìn chằm chằm Nhậm Thương Khung, cảm thấy người trẻ tuổi kia trừ bỏ bộ dạng anh tuấn ra, cũng không nhìn ra điểm đặc biệt gì khác.
Vì cái gì mấy vị Lão Tổ lại cho hắn danh hiệu Cung Phụng chứ?
Dương Công trưởng lão dù sao cũng là người sành sỏi, sẽ không vô duyên vô cớ đi đả kích việc làm tích cực của cấp dưới, cười tủm tỉm nói:
- Hảo, Hoa Đà cùng Thương Khung Cung Phụng phối hợp, có thể nói là đại biểu cho phái trẻ của Bách Thảo Đường chúng ta. Mọi người cũng không cần quá để ý kinh nghiệm. Quy củ của Bách Thảo Đường chúng ta, luôn rất rõ ràng, ai có thể ở Đan sư đại hội lập công, người đó sẽ được ban thưởng xứng đáng. Hoa Đà, Thương Khung, các ngươi tự mình thu xếp đi.
- Vâng, Dương Công trưởng lão.
Minh Hoa Đà cùng Nhậm Thương Khung cung kính nói.
Dương Công trưởng lão đứng dậy, sang sảng cười nói:
- Mọi người cũng đừng nhìn chằm chằm Hoa Đà trưởng lão, mấy người các ngươi cũng không được lười biếng. Đến lúc đó, thành tích ai lót đáy, lão phu sẽ không khách khí đâu!
- Vâng, sẽ không dưới đáy.
Mấy người khác đều vâng vâng dạ dạ, không dám có ý kiến.
- Thúi lắm! Lão phu nói không thể dưới đáy, các ngươi lại lấy nó làm giới hạn sao? Các ngươi thật là… không có tiền đồ gì cả?
Dương Công trưởng lão tức giận nói.
Minh Hoa Đà buồn cười, nhìn những người kia lúng túng, trong lòng cũng âm thầm thích thú. Nghĩ thầm Vương Dương ngươi xem nhẹ ta, Thủy Kính ngươi cũng khinh thường ta, đến lúc đó nhìn xem ai ngưu bức hơn!
Vừa nghĩ tới mười vạn cao linh nhất phẩm linh thạch, Minh Hoa Đà nhịn không được mở cờ trong bụng, đây là số tiền rất lớn a, không ngờ lại chủ động đưa tới cửa. Coi như chia đều với Nhậm Thương Khung, vậy cũng có năm vạn linh thạch, đó là mười mấy năm bổng lộc của hắn a.
Sau khi đám người Dương Công trưởng lão rời khỏi, Minh Hoa Đà nhịn không được cười lên ha hả. Hàn Lực vẻ mặt mờ mịt hỏi:
- Sư tôn, vì sao người lại cười?
Minh Hoa Đà đắc ý cười nói:
- Cười vì Vương Dương cùng Thủy Kính, khi không lại tặng linh thạch cho ta. Thương Khung lão đệ, mười vạn linh thạch đưa tới cửa, chúng ta mỗi người năm vạn, như thế nào?
Nhậm Thương Khung cũng cười nói:
- Dê béo đưa tới cửa không làm thịt, vậy thật có lỗi với bản thân?
Hai người ngồi vào bàn, bắt đầu thương nghị cuộc so tài sắp tới. Ba ngày sau, hai người tiến vào Thánh Điện của Bách Thảo Đường!
Đan sư đại hội của Đông Hoàng châu, rốt cục khai màn.