Dịch giả: One_God
Đoan Mộc Vũ vừa đến dưới chân Ngọc Đái Phong đã phát hiện ước chừng có hơn hai mươi tên đệ tử Lạc Tinh Tông cung kính đứng chờ ở đó, không có một người nào dám vượt qua để bước vào bên trong.
Nhìn thấy cảnh này, Đoan Mộc Vũ cũng không thấy ngoài ý muốn bởi vì hôm nay chẳng những là kỳ hạn hắn phải hoàn thành nhiệm vụ môn phái mà đồng thời cũng là kỳ hạn của đám đệ tử Lạc Tinh Tông khác hoàn thành nhiệm vụ. Lại không riêng Ngọc Đái Phong, còn có Thạch Kiếm Phong, Triều Dương Phong, Phi Hạc Phong cùng mấy chỗ ở của đệ tử đời thứ hai Lạc Tinh Tông cũng sẽ như thế!
Tuy nhiên có thể nhìn thấy đệ tử đời hai thực lực cường đại, quyền cao chức trọng hay không phải phụ thuộc vào vận khí bởi vì phần lớn bọn họ chỉ gặp được những đệ tử thân truyền của đệ tử đời hai – cũng chính là đệ tử trọng yếu chân chính trong Lạc Tinh Tông, còn gọi là đệ tử nội tông, sư phụ truyền dạy. Còn đệ tử Lạc Tinh Tông giống như Hạ Mạch Nhiên thì ngay cả tư cách bái sư cũng không có, chính là đệ tử ngoại tông.
Giờ phút này, trong hơn hai mươi đệ tử Lạc Tinh Tông đang đứng chờ, Đoan Mộc Vũ nhận ra được Vương Yến Nhi của Mộc Tuyết Viện và mấy người bằng hữu của nàng. Ngày đó, mấy người các nàng bị Liễu Lịch trách cứ cho nên không tham gia nhiệm vụ đi Bắc Hải, không ngờ nhân họa đắc phúc lại bảo vệ tánh mạng.
Nhưng oán hận và khinh bỉ của nàng với Đoan Mộc Vũ không giảm bớt chút nào. Vừa thấy hắn xuất hiện, nàng ta không khỏi liền hừ lạnh một tiếng, dùng ánh mắt chán ghét mà nhìn.
Mà những người khác nhận ra Đoan Mộc Vũ cũng rất ít, cho dù họ đã từng nghe chuyện hắn chém giết Tử Mục yêu cầm vì vậy cũng chỉ có hai ba gật đầu chào hỏi với Đoan Mộc Vũ mà thôi.
Cứ yên lặng chờ đợi trong chốc lát, từ trên Ngọc Đái Phong bỗng có năm đạo quang mang gào thét bay xuống. Năm đạo quang mang vô cùng khí thế, vừa nhìn đã biết chẳng những thực lực năm người này rất mạnh mà kiếm khí cũng có phẩm chất không tệ, căn bản cũng có thể được xem là bán cực phẩm.
Chẳng qua nhìn thấy năm đạo kiếm quang này xuất hiện, Đoan Mộc Vũ không khỏi khẽ cau mày vì chủ nhân kiếm quang ở vị trí thứ ba trong năm đạo kiếm quang rõ ràng là Trình Bân đã chật vật chạy trốn ở Bắc Hải lúc trước. Về sau nghe đồn hắn đã nhận trọng phạt của Lạc Tinh Tông những khí thế vênh váo tự đắc thế kia rõ ràng không giống bị phạt!
Chỉ trong khoảnh khắc, năm đạo kiếm quang đã đáp xuống. Cộng thêm Trình Bân, tổng cộng tất cả có ba nữ hai nam. Trên người bọn họ không mặc trường bào màu xanh bình thường mà là tử bào cực kỳ tinh mỹ, nhìn qua lóe ra quang mang yếu ớt, hẳn là quần áo sở hữu tính chất pháp khí, rất có giá trị.
Ngoài ra, trên ngón tay năm người bọn họ đều mang một chiếc nhẫn trữ vật! Chỉ từ điểm này có thể nhìn thấy chênh lệch của đệ tử nội tông cùng đệ tử ngoại tông.
Người dẫn đội là một nữ tử cảnh giới Linh Thai, đầu tiên nàng nhìn mọi người chung quanh một lượt, vẻ mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt như đao. Nơi nàng nhìn qua không một người nào dám đối mắt cùng nàng. Đoan Mộc Vũ cũng không muốn gặp quá nhiều phiền toái cho nên cũng tránh ánh mắt nàng.
Lúc này, nàng mới hờ hững mở miệng nói: "Cảm tạ các vị sư đệ sư muội ủng hộ Ngọc Đái Phong, xin đem vật phẩm nhận uỷ thác trình lên. Nếu như hợp phẩm chất, sẽ có được ban thưởng hậu hĩnh."
Nàng vừa nói ra mọi người liền rối rít xác nhận, tiến lên lấy ra các loại vật phẩm. Có vô số thứ, chủng loại rất nhiều, phẩm chất cũng không kém! Mấy tên đệ tử nội tông cũng thành thật đánh giá không gây khó khăn gì, căn bản đều có thể nhận lấy. Đến phiên Đoan Mộc Vũ, hắn vừa muốn đem ba khối Không Bạch Ngọc Phù đưa ra thì Trình Bân bỗng nhiên bước tới trước, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm Đoan Mộc Vũ một cái rồi tiếp nhận từ một gã đệ tử nội tông khác lấy đi ba khối Không Bạch Ngọc Phù!
Nhưng sau đó một khắc, Trình Bân bỗng dùng sức ném mạnh ba khối ngọc phù xuống đất! Mặc dù ba khối Không Bạch Ngọc Phù này có linh khí thủ hộ, phẩm chất không tệ nhưng không thể nào chịu nổi va đập, nhanh chóng bị nứt ra vô số khe nhỏ đan xen như mạng nhện, rõ ràng cho thấy đã bị phế bỏ.
"Đây là loại Không Bạch Ngọc Phù gì? Quả thực giống như đồ bỏ đi! Thật xin lỗi, dựa theo quy củ bổn tông ngươi dụng tâm không chuyên, lãng phí tài liệu! Phần thù lao lần này ngươi không cách nào nhận lấy mà còn phải giao mười viên huyền tinh bồi thường tài liệu!" Trình Bân híp mắt, cười lạnh nói. Nửa năm qua, hắn chịu không ít khổ cực đều là vì Liễu Lịch và Hạ Mạch Nhiên này! Chẳng những còn sống trở về mà Liễu Lịch còn hướng chưởng môn tố cáo hắn và Lan Đình. Kkết quả làm bọn họ bị trọng phạt, nếu không phải hắn có sư thúc Trình Tuyết và thúc phụ Trình Bảng là hai vị trưởng lão của Lạc Tinh Tông thì sợ rằng đến ngày nay cũng đừng nghĩ được yên ổn.
Liễu Lịch là đệ tử nội tông, có sư phụ nàng che chở nên Trình Bân không có cách nào trả thù. Nhưng không ngờ được, đệ tử ngoại tông Hạ Mạch Nhiên không có bối cảnh này cũng còn sống trở về cho nên thành đối tượng để hắn trả thù. Lần này hắn mượn hơi Từ Ngọc, chính thức bắt đầu trả thù.
Lúc này, Trình Bân ném ba khối Không Bạch Ngọc Phù xuống đất đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Đám người Vương Yến Nhi tất nhiên vui mừng, mà những người còn lại tất cả đều mang bộ dáng xem náo nhiệt. Ngược lại người dẫn đội đám đệ tử nội tông khẽ cau mày, có vẻ không vui nhưng nàng không nói gì. Trình Bân là sư đệ của nàng nhưng đồng thời cũng là cháu của sư phụ nàng, nên nàng không quản được hắn.
Im lặng trong phút chốc, Đoan Mộc Vũ dùng vẻ mặt rất bình tĩnh nhìn Trình Bân một cái, rồi nhặt ba khối Không Bạch Ngọc Phù lên. Nhưng ngay sau đó hắn lạnh nhạt nói: "Nếu như đây không phải đồ bỏ đi thì như thế nào?"
Đoan Mộc Vũ nói thế làm tất cả mọi người nghe được đều sửng sốt, ngay cả Trình Bân cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Nhưng lời này của hắn rõ ràng bị cho rằng hèn yếu! Dù sao người biết hắn cũng sẽ biết được tính tình mềm yếu của Hạ Mạch Nhiên.
Trình Bân cười ha ha một tiếng, cười lạnh nói: "Hay lắm! Không phải đồ bỏ đi? Vậy ngươi chứng minh cho ta xem! Ba khối Không Bạch Ngọc Phù này nếu có thể sử dụng bình thường chẳng những ta sẽ trả ngươi thù lao như bình thường mà còn thêm năm mươi viên huyền tinh! Ngươi có lá gan chứng minh sao?"
"Năm mươi viên huyền tinh? Vẫn còn ít một chút!" Đoan Mộc Vũ quan sát Trình Bân, vừa nói vừa lấy năm mươi viên huyền tinh ra. Ngay lúc mọi người đang kinh ngạc, hắn chậm rãi nói: "Ngươi có dám tự mình kiểm chứng kết quả? Ta cho ngươi có thể sử dụng ba đạo pháp thuật phòng ngự, mà ta chỉ dùng ba khối Không Bạch Ngọc Phù này phong ấn ba đạo Băng Trùy Thuật, một đạo Băng Trùy Thuật sẽ phá phòng ngự của ngươi! Nếu ngươi có thể thắng, năm mươi viên huyền tinh này sẽ là của ngươi! Tuy nhiên, nếu ngươi nếu không dám thì để người khác đến thử cũng không sao!"
"Cái gì?"
"Tiểu tử này điên rồi sao?"
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều ồ lên kinh ngạc, thậm chí cảm thấy rất hoang đường. Bọn họ đều thấy rất rõ ràng ba khối Không Bạch Ngọc Phù này đã bị phế bỏ! Không cần biết phẩm chất lúc trước như thế nào nhưng nếu bị ném vỡ thì vô luận như thế nào đều không thể sử dụng chớ đừng nói chi đến phong ấn pháp thuật trong đó, quả thực quá hoang đường!
Càng khoa trương hơn chính là Hạ Mạch Nhiên còn dám can đảm yêu cầu Trình Bân thi triển ba đạo pháp thuật phòng ngự! Chuyện này quả thực là không thể nói lý, chẳng lẽ Hạ Mạch Nhiên bị dọa tới cực điểm không những không muốn phản kháng, còn muốn cho Trình Bân một chút trò cười để xuống đài?
Trình Bân cũng ngây người, nửa ngày mới kịp phản ứng. Lúc này hắn cười ha ha ha một trận điên cuồng: "Thú vị! Chơi thật hay! Hạ Mạch Nhiên, ngươi đã có tâm ta sẽ thành toàn cho ngươi. Không cần pháp thuật phòng ngự, ngươi cầm ba khối Không Bạch Ngọc Phù này coi như đá, ném tới đây sao!"
Lập tức Trình Bân nghênh ngang đi ra ngoài tám mươi trượng, càn rỡ ngoắc ngoắc ngón tay về phía Đoan Mộc Vũ. Song hắn lại híp mắt, nhìn chằm chằm ba khối Không Bạch Ngọc Phù trong tay Đoan Mộc Vũ! Hiển nhiên hắn là một người cuồng vọng nhưng cũng rất cẩn thận!
Không riêng Trình Bân mà mọi người bên cạnh cũng nhìn chằm chằm Đoan Mộc Vũ. Bọn họ tuy xem việc này là trò cười nhưng đồng thời cũng đề phòng Đoan Mộc Vũ giở trò, thí dụ như treo đầu dê bán thịt chó đổi ba khối Không Bạch Ngọc Phù khác.
Mà Đoan Mộc Vũ căn bản không thèm tính chuyện đổi tráo. Tay phải hắn lấy một khối Không Bạch Ngọc Phù bị hư hao cực kỳ nghiêm trọng, rồi đưa một luồng hàn khí vào trong đó. Trong nháy mắt, Không Bạch Ngọc Phù đầy vết nứt liền biến thành một khối băng đầy đủ.
Nhìn cảnh này, trong đám người đang đứng xem không khỏi có người cười lên: "Hạ Mạch Nhiên, ngươi cho rằng có thể dùng hàn khí đóng băng nó lại là có thể khôi phục như lúc ban đầu sao? Thật là trẻ con, nếu một khối băng có thể chứa pháp thuật thì chúng ta cần gì tìm kiếm Ngọc Thạch Thượng Phẩm khắp nơi?"
Nói thế rất nhiều người đứng xem đều đồng ý, chuyện này nếu là ngọc phù nguyên vẹn thì tốt chứ giờ thì...
Nhưng Đoan Mộc Vũ không thèm để ý! Hắn lẩm bẩm trong miệng, đơn giản phong ấn một đạo pháp thuật băng trùy vào Không Bạch Ngọc Phù tràn đầy vết nứt. Ngạc nhiên chính là Không Bạch Ngọc Phù không vỡ vụn như mọi người tưởng, mà ngược lại hiện lên quang mang yếu ớt.
"Hả?" Điều này khiến tất cả mọi người có mặt ngạc nhiên. Trình Bân cũng khẽ cau mày, nhưng còn không đến mức chạy trối chết. Tâm niệm vừa động, hắn cũng đã bắt đầu chuẩn bị một đạo pháp thuật phòng ngự. Đối với thực lực của mình hắn rất tự tin, cho dù là pháp thuật băng trùy bình thường hắn cũng có thể chống đỡ được, huống chi hôm nay còn phong ấn vào một khối ngọc phù tràn đầy vết nứt, uy lực giảm nhiều!
Tuy nhiên cũng cần phải cẩn thận.
Cho nên bao gồm cả Trình Bân, tất cả mọi người đều không tin ba đạo pháp thuật băng trùy có thể phá vỡ ba đạo pháp thuật phòng ngự. Nhưng bọn họ đều rất kiên nhẫn nhìn Đoan Mộc Vũ phong ấn pháp thuật băng trùy vào ba khối Không Bạch Ngọc Phù. Cả quá trình, từng chi tiết bọn họ đều quan sát rõ ràng, bảo đảm Đoan Mộc Vũ không thể giở trò!
Mà Đoan Mộc Vũ đúng là không giở trò bởi vì hắn không cần dùng đến! Ba khối Không Bạch Ngọc Phù mặc dù lbị ném cho nứt nhưng ở trong tay hắn thì chưa chắc là vật bỏ đi!
Khi phong ấn toàn bộ ba khối Không Bạch Ngọc Phù xong, Đoan Mộc Vũ mới ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: "Dựa theo lời ta nói lúc trước, mời ngươi bố trí ba đạo pháp thuật phòng ngự cho tốt! Ta sẽ không lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn đâu!"
"Khẩu khí thật lớn!" Trình Bân khinh thường cười lạnh một tiếng. Nhưng hắn cũng không phải là loại người quang minh lỗi lạc, thật sự tự đại nên lúc này liền đưa tay phải về phía trước. Nhất thời Cố Thạch Thuật, Băng Giáp Thuật, Mộc Đằng Thuật, ba đạo pháp thuật kết hợp bảo vệ hắn. Thế nhưng trong cả quá trình, hắn thi triển pháp thuật rất thành thạo, như nước chảy mây trôi nên có thể thấy được thực lực của hắn cũng rất mạnh.
Đoan Mộc Vũ chẳng qua chỉ nhìn Trình Bân một cái sau đó khẽ nhắm mắt. Chẳng biết tại sao chỉ trong nháy mắt, một cỗ sát khí không cách nào hình dung liền từ hắn bộc phát, khiến mọi người run lên, phảng phất như rơi xuống hầm băng!
Không có bất kỳ báo trước nào, ba khối băng trùy ngọc phù trong tay Đoan Mộc Vũ được hắn tùy ý ném ra, hơn nữa tốc độ cũng không nhanh, thoạt nhìn rất quy củ, không có chỗ đặc biệt gì! Thậm chí tất cả mọi người đều đoán được kết quả ra sao!
Nhưng cả đám lập tức giật mình, giống như đang buồn ngủ thì bị dội một gáo nước lạnh vì những gì ba khối ngọc phù bộc phát sau khi bay ra hơn hai mươi trượng!
Khối ngọc phù thứ nhất nhanh chóng hóa thành một cây băng trùy dài chừng ba thước, không có chỗ đặc biệt gì. Khối ngọc phù thứ hai biến thành băng trùy lại dài gấp đôi, tốc độ cũng là tăng lên gấp đôi!
Mà khối ngọc phù thứ ba thì giống như một đạo long quyển phong, một cây băng trùy khổng lồ dài khoảng hai trượng đột nhiên xuất hiện, điên cuồng mà đánh tới cây băng trùy thứ hai phía trước và sau đó là cây thứ nhất!
Nhưng chúng không nổ tung, cũng không lệch khỏi quỹ đạo! Rất thần kỳ, ba cây băng trùy trong chớp mắt kết hợp thành một đạo băng trùy!
Trong nháy mắt, đầy trời tuyết rơi, cuồng phong gào thét! Một cây băng trùy này giống như được trao cho lực lượng vô cùng mạnh mẽ, như một tia chớp màu trắng, xé rách hư không, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai lao tới. Trong khi tất cả mọi người không kịp phản ứng, nó toàn lực oanh kích lên ba đạo pháp thuật phòng ngự của Trình Bân!
Pháp thuật băng trùy bình thường dĩ nhiên không phá nổi ba đạo phòng ngự này, nhưng đây không phải là pháp thuật công kích bình thường, mà là băng trùy được cường hóa ba lần!
Chỉ trong nháy mắt, ba đạo pháp thuật phòng ngự hoàn toàn bị cỗ lực lượng cực mạnh này đánh vỡ vụn. Mà Trình Bân một khắc trước còn tràn đầy tự tin, thì giờ phút này đã bị một cỗ lực lượng như Hồng Hoang cổ thú đánh mạnh vào lồng ngực!
Hắn thậm chí không có năng lực phản kích hay trốn tránh, giống như một con kiến nhỏ đối mặt với một bàn chân đạp xuống, vô lực phản kháng!
Hắn cảm giác cả người bị lực lượng này chia năm xẻ bảy, sau đó hung hăng đánh hắn bay lên không trung! Hơn nữa còn bị một đạo băng trùy ghim chặt trên mặt đất, rơi vào trạng thái như sắp chết. Đây là do Đoan Mộc Vũ đã nương tay!
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, trong đầu trống rỗng bao gồm cả đệ tử Trình Tuyết có cảnh giới Linh Thai. Nàng không cách nào tưởng tượng được mọi chuyện sẽ thành thê này! Điều này sao có thể! Đây đã là ba khối Không Bạch Ngọc Phù phế phẩm mà!
Hơn nữa, thời điểm Đoan Mộc Vũ phong ấn ba đạo pháp thuật băng trùy bọn họ cũng đã tận mắt nhìn thấy cho nên tuyệt đối không phải là Đoan Mộc Vũ treo đầu dê bán thịt chó. Điều duy nhất bọn họ không nghĩ tới, chính là ba khối ngọc phù phóng ra lại phát sinh biến hóa lớn như vậy. Đây quả thực là chuyện bất khả tư nghị!
Trong khoảng thời gian ngắn, ngay cả mấy đệ tử Trình Tuyết đều không biết làm sao bởi vì dựa theo ước hẹn lúc trước Đoan Mộc Vũ không phạm quy củ!
Lúc này, người duy nhất còn giữ vẻ mặt bình thường chỉ có Đoan Mộc Vũ! Hắn giống như đã làm một chuyện cỏn con, xoay người rời đi, chỉ lưu lại một câu trầm thấp nhưng cũng tuyệt đối rõ ràng truyền khắp tai mọi người.
"Đây là đòi lại công đạo thay cho Thần Phong đã chết!"