Bát Hoang Kiếp

Quyển 2 - Chương 15: Tiền căn



Dịch giả: hhnmthvn

Thấy Đoan Mộc Vũ im lặng thừa nhận, tam sư tỷ mới khẽ mỉm cười rồi ưu sầu nói: "Lúc trước ta âm thầm phụng mệnh sư tôn, bí mật ra ngoài điều tra một vụ án tại Tích Nguyệt Hồ mấy năm trước thì bỗng nghe nói ngươi chọc vào tai họa, chẳng những bị tà tu Hắc Thành đuổi giết mà ngay cả người của Cửu Dương Sơn cũng muốn tìm ngươi. Bất đắc dĩ, ta đành phải nhanh chóng chạy tới Thất Bảo Lăng Lâu, cuối cùng mới biết chuyện của Ma Lang Quân Tô Mộ Huyền! Lúc đó ta cũng đã cảm thấy trong chuyện này có gì đó không đúng, ngươi chẳng qua chỉ là một người tu hành bình thường tại sao lại có thể làm Hắc Thành xuất ra động tĩnh lớn như vậy? Chắc chắn trong chuyện này có chân tướng khác, vì thế ta nhanh chóng quay về Phù Vân Sơn. Quả nhiên phát hiện ở dưới chân núi có đám tà tù Hắc Thành đang ẩn nấp theo dõi, kết quả ta một hơi giết chết bảy tên, nhưng lúc đó ta cũng không dám tự ý quyết định cho nên một mặt quay về bẩm báo sư tôn, một mặt trọng chỉnh lại đại trận hộ phái, hơn nữa còn dùng Truyền m Phù mời mấy vị sư huynh ở bên ngoài nhanh chóng trở về hộ sơn!"

Nghe thấy vậy Đoan Mộc Vũ không khỏi ngạc nhiên nói: "Sư tỷ, thì ra ngươi cũng không biết chuyện về Số Mệnh Thạch mà chỉ là suy đoán thôi à!"

"Đúng vậy, nhưng hiện tại thì ta đã biết rồi! Chuyện này không phải là chuyện đùa, lập tức theo ta đi gặp sư tôn, đem tiền căn hậu quả của chuyện này nói ra sau đó đàng hoàng ở trên núi đợi ta! Không có lệnh của ta tuyệt đối không được xuống núi, tránh chọc vào phiền toái!" Tam sư tỷ vừa nói vừa đánh ra một đạo pháp quyết, lập tức có một đạo lưu quang xuất hiện đem cả Đoan Mộc Vũ và Đại Hắc bao phủ, tiếp đó hai bọn họ có thể xuất nhập hộ phái đại trận một cách bình thường.

"Con gấu này không tồi, mỗi tội là hơi ngu một chút! Cứ để nó ở chỗ này còn ngươi đi theo ta!" Tam sư tỷ vừa nói xong cũng không hề khách khí, lập tức nắm lấy ống tay áo Đoan Mộc Vũ. Chỉ thấy kiếm quang chợt lóe lên, hai người đã phi lên biển mây giữa không trung. Khung cảnh bên trong biển mây cũng không tồi, chỉ thấy xung quanh là vô số tầng mây trắng hết tụ rồi lại tán trôi nổi lững lờ. Ngay chính giữa biển mây là một tòa bình đài do mây tạo thành,thoạt nhìn cực kỳ đơn giản, bên trên không thấy có bất kỳ hoa văn trang trí nào nhưng bản thân nó cũng mang theo dáng vẻ trang trọng và bình thản.

Ở trên bình đài, có một bóng người mờ mờ đang ngồi, chính là Thương Minh Tử.

Khi đã đến nơi, Tam sư tỷ liền thu hồi kiếm quang, tiện tay điểm một cái lập tức có hai đám mây màu trắng nhẹ nhàng bay lại gần rồi chia ra đem hai người Đoan Mộc Vũ nâng lên, sau đó bay về phía trước với tốc độ cực nhanh.

Biển mây thoạt nhìn thì diện tích có vẻ không lớn, chỉ liếc một cái là có thể nhìn thấy rõ khắp nơi, nhưng cho dù tốc độ của đám mây mà hai người Đoan Mộc Vũ ngồi lên nhanh như bão táp nhưng vẫn không thể tới bên cạnh Thương Minh Tử dường như chỉ cách đó có mấy trăm trượng.

Tam sư tỷ nhìn Đoan Mộc Vũ sắc mặt thoáng hiện lên vẻ không thể tin nổi! Vốn nàng tưởng rằng khi Đoan Mộc Vũ nhìn thấy tình huống thần kỳ như vậy sẽ vô cùng kinh ngạc vậy mà không ngờ được sắc mặt Đoan Mộc Vũ vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, phảng phất như đã nhìn quen rồi vậy.

Một đường phi hành về phía trước hơn năm trăm dặm, lúc này cái bình đài phía trước thoạt nhìn rất gần mới xuất hiện trước mặt hai người Đoan Mộc Vũ, đồng thời bóng dáng của Thương Minh Tử cũng không còn mơ hồ như trước nữa. Thật ra đây chính là thần thông không gian rất đặc biệt, là thần thông rất thích hợp để làm động phủ tu hành, bởi vì cho dù địch nhân có xông vào, nếu muốn công kích được chủ nhân động phủ thì phải vượt qua cự ly mấy trăm dặm trước đã! Nếu như bố trí thêm vài thứ khác, chắc chắn sẽ giúp cho chủ nhân động phủ có đủ thời gian phản ứng.

Lúc này Thương Minh Tử đang híp mắt liền mở hai mắt ra nhìn sang, không đợi hai người Đoan Mộc Vũ lên tiếng đã hòa ái nói: "Chi Đồng, con quay lại tiếp sao? Có chuyện gì khẩn cấp hả?"

"Bái kiến sư tôn, đúng là đồ nhi có chuyện quan trọng cần bẩm báo!" Tam sư tỷ trịnh trọng hành lễ nói, Đoan Mộc Vũ cũng hành lễ theo.

Nhưng Thương Minh Tử không tiếp tục lên tiếng hỏi xem chuyện gì, mà lại nhìn về phía Đoan Mộc Vũ đánh giá một phen. Sau đó lão vân vê chòm râu bạc trên cằm, tán thưởng nói: "Đoan Mộc Vũ, ngươi rất tốt! Lúc trước ta còn có chút bận tâm, nhưng bây giờ nhìn lại thấy ta đã lo lắng quá nhiều, Phù Vân Sơn luôn an phận không tranh quyền đoạt thế nhưng tiếc là hôm nay cũng bị cuốn vào tràng tinh phong huyết vũ, thật đáng buồn. Đáng tiếc, một bước sai lầm là hỏng hết, quả nhiên là thế! Đoan Mộc Vũ, nhân số bổn môn trước nay vốn không nhiều, chức chưởng môn này ta đã tính là truyền cho Khô Mộc, nhưng trước tình hình này xem ra hắn khó có thể trở về ngay lập tức, cho nên, tương lai nếu như có sự tình gì tất cả sẽ do Ninh Chi Đồng sư tỷ ngươi đảm nhiệm."

Lời nói của lão làm Đoan Mộc Vũ thấy rất ngạc nhiên bởi vì những lời của lão đầu này giống như đang lưu lại di ngôn vậy.

"Sư tôn! Sao đồ nhi có thể đảm nhiệm được? Còn nữa, đồ nhi vẫn muốn sư tôn ái hộ đồ nhi!" Ninh Chi Đồng cũng nức nở nói, rõ ràng nàng cũng bị lời nói này kinh trụ.

"Ha ha! Chi Đồng, không cần phải nhiều lời, đây đã là định số!" Thương Minh Tử cười nói rồi thở dài: "Hôm nay các ngươi tới đây ắt hẳn là vì chuyện của Anh Nhược! Xem ra các ngươi cũng đã đoán ra, cho nên lão phu cũng không giấu diếm làm gì. Không sai, Anh Nhược - Nhị sư huynh của các ngươi chính là nhất đại Ma Quân Đoạn Thiên Đồ chuyển thế! Một trăm hai mươi năm trước, chính lão phu đã đích thân giết chết hắn, thế nhưng hành động đó là ám muội. Lão phu đã dùng phương thức đánh lén còn hắn lại không hề phòng bị, hoặc có thể nói hắn cũng một lòng muốn chết chứ nếu không lão phu đã không thể đắc thủ! Sau khi biết được chân tướng, lão phu cũng cảm thấy hơi áy náy. Hơn nữa trước khi Đoạn Thiên Đồ chết hắn đã cầu lão phu tìm thân chuyển thế của hắn, hắn nói cuộc đời này hắn đã giết quá nhiều, chỉ mong kiếp sau có thể làm người một lần nữa!"

"Cứ như vậy, hai mươi năm sau lão phu mới tìm được chuyển thế của Đoạn Thiên Đồ, đó chính là Anh Nhược. Vốn dĩ, lão phu cũng đã cầu Thương Ngô Tử sư huynh thi triển thần thông, đem nhân quả kiếp trước của hắn che phủ đi để đề phòng bị cừu gia của hắn tìm được nhưng sát khí của hắn quá nặng mặc dù lão phu đã ân cần dạy bảo nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn chọc vào tai vạ, làm nhiễu loạn tâm chí, không thể nào tĩnh tâm tu hành. Cho nên, tuy hắn nhập môn đã lâu nhưng thực lực lại xa xa không bằng Chi Đồng. Hôm nay, chuyện này cuối cùng cũng không thể giấu diếm được nữa! Nhưng nếu ban đầu lão phu đã đáp ứng Đoạn Thiên Đồ, thì quyết không cho phép người nào quấy nhiễu kiếp này của hắn, cho dù trả giá đắt đến mức độ nào đi chăng nữa! Các ngươi có hiểu được không? Nhất là ngươi, Chi Đồng, ngươi phải gánh vác trên vai truyền thừa và an nguy của bổn môn, lúc nguy nan phải mang theo các sư đệ sư muội của ngươi rời khỏi Phù Vân sơn môn, đừng để cho Phù Vân Sơn chúng ta bị chặt đứt truyền thừa!"

Nghe xong những lời mà Thương Minh Tử nói, hai người Đoan Mộc Vũ cũng thầm hiểu được. Xem ra Thương Minh Tử đã chuẩn bị liều mạng rồi, vì thế chỉ còn cách đồng ý!

“Sư tôn, sao chúng ta không mang Anh Nhược sư huynh trốn đi? Lưu lại núi xanh, sợ gì không có củi đốt! Chỉ cần chúng ta trốn đi đợi đến khi thực lực của chúng ta cường đại thì cần phải sợ đám người đó nữa!" Ninh Chi Đồng cầu khẩn nói.

"Không được!" Thương Minh Tử khẽ lắc đầu, thở dài nói: “Đây là một kiếp, tránh cũng không thoát. Anh Nhược sư huynh của ngươi kiếp trước đã tạo ra sát nghiệt quá nặng, kiếp này tất phải chịu tai kiếp. Cho dù trốn đến chân trời góc biển thì tu vi của hắn cũng chỉ dừng lại ở cảnh giới Động Huyền chứ không thể nào tiến giai lên Linh Thai. Vì thế phải đối mặt với nó, giống như kiếp trước phá rồi lập lại ở lại kiếp này, tất cả phải dựa vào bản thân hắn. Hắn phải đấu tranh vì hắn, lão phu cũng đấu tranh vì chính mình bởi vì chuyện Đoạn Thiên Đồ đã trở thành tâm ma của lão phu. Nếu hắn không thể nào bình yên vượt qua thì lão phu cũng không thể nào đột phá cảnh giới Tinh Uẩn tiến vào thiên nhân chi cảnh. Đây là chuyện không không thể nào tránh được."

"Nhưng mà, nhưng mà...” Bỗng Ninh Chi Đồng chỉ vào Đoan Mộc Vũ nói: "Sư tôn, ngài cũng đã nói sát khí trên người Anh Nhược sư huynh không bằng một phần vạn trên người của hắn, tại sao Đoan Mộc lại không gặp phải chuyện gì? Đáng ra trong tương lai, động tĩnh mà hắn gây ra phải lớn hơn chứ!"

“Khụ khụ!" Đoan Mộc Vũ nghe thấy vậy trong lòng thầm oán. Đoạn Thiên Đồ là gì, sao có thể mang ra so sánh với hắn?

"Ha ha, Chi Đồng, đây là hai chuyện khác nhau. Sát khí vốn vô hình vô chất, mỗi sinh linh đều có cho dù là một đồ tể của thế tục mỗi ngày giết gà làm thịt dê cũng sẽ tích lũy từng chút một. Ngay cả người tu hành chánh đạo chúng ta cũng có rất nhiều sát khí trên người nên câu nói dùng sát khí để phân biệt ra thiện ác là hoàn toàn sai lầm! Đoạn Thiên Đồ giết người không nên giết, hoặc có thể nói là hắn giết người nhưng trong lòng hắn lại cho rằng hắn không nên giết vì trong lòng hắn vẫn có thiện niệm, hi vọng dùng giết chóc để ngăn cản giết chóc nên kết quả cuối cùng là không thể thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này. Chính vì thế hắn mới muốn chết, nhưng cũng không phải là toàn bộ ác nhân đều như thế ví như đám tà tu kia chẳng hạn. Bọn họ giết lung tung, ngay cả người vô tội nhưng trong lòng bọn họ lại cho rằng đáng chết, có giết chết cũng không thèm quan tâm, nhưng chính vì vậy bọn họ lại vô sự!" Thương Minh Tử giải thích.

"Ta hiểu rồi, Đoạn Thiên Đồ là ác nhân trong lòng có thiện niệm cho nên mới cảm thấy bất an nhưng còn Đoan Mộc là ác nhân trong lòng không có thiện niệm, vì vậy mặc dù sát khí của hắn nhiều đến mức kinh người nhưng hắn vẫn có thể sống dễ chịu như cũ!" Ninh Chi Đồng tức giận nói.

"Chi Đồng, không thể nói như vậy được! Tình huống của Đoan Mộc lại là một chuyện khác, hắn sẽ không mang tới bất cứ uy hiếp gì đến sư môn. Trong tương lai, một khi có gì bất trắc, Phù Vân Môn còn phải dựa vào hai người các ngươi chung sức hợp tác. Thôi được rồi, các ngươi xuống đi, chuyện này các ngươi không cần hỏi nữa, lão phu sẽ xử lý. Chi Đồng, ngươi ở ngoài phiêu bạt đã lâu rồi, hiện tại nên tĩnh tâm tu luyện, trong khoảng thời gian ngắn không nên có dị động gì."

Sau đó, Ninh Chi Đồng cũng chẳng thể nào nói thêm được gì, đành cùng Đoan Mộc Vũ cáo lui.

Khi trở lại Phù Vân Sơn chủ phong, Ninh Chi Đồng nhìn chằm chằm vào Đoan Mộc Vũ rồi bỗng nhiên nói: "Tòa tiểu lâu này của ngươi ta sẽ trưng dụng, sau này chỉ cho phép ta và tiểu Mị Nhi, tiểu Thục Nguyệt ở đây. Ngươi tìm một chỗ khác để ở đi, còn nữa cảnh cáo ngươi lần nữa, nếu không có mệnh lệnh của ta thì không được xuống núi! Nếu không ta tuyệt đối không đi cứu ngươi!"

Đoan Mộc Vũ gật đầu, cũng chẳng có phản ứng gì ngay cả việc tiểu lâu bị trưng dụng cũng chẳng thèm quan tâm, thái độ bình thản của hắn làm cho Ninh Chi Đồng khẽ nhíu mày thế nhưng nàng cũng không nói thêm câu nào chỉ xoay người rời đi. Mới bước đi được mấy bước, nàng đột nhiên mở miệng lần nữa nói: “Đoan Mộc Vũ, hiện tại tình huống mà bổn môn gặp phải có chút phức tạp, ngươi lên giải tán đám thủ hạ của ngươi đi! Bọn họ rất khó đột phá Động Huyền cảnh giới, không lên làm liên lụy tới tánh mạng của bọn họ."

“Dạ! Đa tạ sư tỷ, ta biết phải xử lý thế nào!" Lần này Đoan Mộc Vũ lại rất cung kính chắp tay cám ơn!

"Ngươi biết là tốt!" Ninh Chi Đồng hừ nhẹ một tiếng, thân ảnh trong nháy mắt đã hóa thành kiếm quang, biến mất tăm.

Đưa mắt nhìn thân ảnh Ninh Chi Đồng xa dần, Đoan Mộc Vũ trầm ngâm đứng yên tại chỗ một lúc rồi mới xoay người mang theo Đại Hắc rời khỏi ngọn chủ phong của Phù Vân Sơn đi tới biệt viện Tiều Sơn. Ninh Chi Đồng nói rất đúng, tình hình hiện tại không ổn phải tranh thù thời gian luyện chế Lam Nguyên Thông Mạch linh đan, nếu không đám người Từ Trần Phong sẽ không có lực để tự vệ!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv