Dịch giả: nhatchimai0000
Cô gái áo trắng vừa nói xong, đám người Vô Cực Môn nhất thời xôn xao, trợn mắt nhìn nàng. Vẻ mặt của Từ Miêu trong nháy mắt chuyển sang lạnh lẽo, trầm giọng: "Khẩu khí các hạ thật lớn! Vô Cực Môn chúng ta chẳng lẽ không hề nằm trong mắt ngươi? Ngươi nói gì thì cái đó là đúng sao? Chẳng lẽ thực lực cao cường là có thể tùy ý khinh người?"
"Đúng vậy, ta thấy ngươi mới khả nghi. Hoặc ngươi mới chính là Mỵ Yêu!"
"Nói hươu nói vượn!"
"Toàn lời nói bậy!"
Trong khoảng thời gian ngắn, đám người Vô Cực Môn rối rít lên tiếng. Mặc dù thực lực bọn chúng xa xa không bằng nàng nhưng vấn đề là bọn chúng đều có thân phận đệ tử Vô Cực Môn - một trong ba đại tông môn! Danh tiếng tông môn cho tới bây giờ cũng là vang dội nhất! Cao thủ trong phái đếm không xuể! Hiện tại ở nơi đây, bọn chúng tự tin mười phần bởi vì Từ Miêu đã đạt đến cảnh giới Động Huyền đỉnh phong, chỉ nửa bước nữa sẽ bước vào cảnh giới Linh Thai. So đấu khí thế, song phương không ai kém ai!
Tuy nhiên, hiếm thấy là Tín Dương lúc này chẳng nói chẳng rằng mà chỉ giương đôi mắt mắt âm trầm quan sát. Không biết ả đang suy nghĩ gì?
"Hừ!"
Cô gái áo trắng bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng. Trong nháy mắt từ trên người nàng tỏa ra khí tức vô cùng cường đại, giống như thế núi đè nén tất cả đệ tử Vô Cực Môn phía đối diện. Nhất thời, toàn bộ bọn chúng như bị bóp chặt cổ họng, không ai nói thêm gì nữa.
Cho đến khi sắc mặt cả đám đệ tử Vô Cực Môn thay đổi mấy lần rồi ngoan ngoãn hơn thì cô gái áo trắng mới thu hồi uy áp lại. Nàng lạnh lùng quát lên: "Ta không cần biết các ngươi là ai, có thân phận gì và từ đâu tới? Ta chỉ biết những kẻ có mặt trong vòng trăm dặm hồi đêm qua chính là các ngươi. Ta không cách nào tìm ra tung tích con Mỵ Yêu này nên nhất định nó đang ẩn nấp trong thân thể các ngươi. Bắt đầu từ bây giờ, mỗi người các ngươi đều không được phép rời khỏi tầm mắt của bản nhân. Nếu không giết không cần hỏi!"
"Tại sao lại thế? Ngươi có tư cách gì? Nếu chúng ta cứ đi thì làm sao?" Vẻ mặt Từ Miêu trầm ổn, kiềm chế giận dữ hỏi ngược lại. Mới vừa rồi, tuy bản thân bị uy áp tác động nhưng nàng không có biến hóa gì quá lớn, từ đó có thể nhận ra thực lực của nàng cũng rất không hề thua kém.
"Các ngươi dám đi, ta dám động thủ giết người! Không tin thì các ngươi hãy thử đi!" Thái độ của cô gái áo trắng cường ngạnh khác thường, hoặc có thể nói là vô cùng vô lại. Nàng dùng ánh mắt lãnh khốc như núi băng, nhìn thẳng Từ Miêu, gằn từng chữ. Từ Miêu cũng không né tránh ánh nhìn ấy. Ánh mắt hai người giao phong, quả thực so ra còn vượt trội hơn một hồi chiến đấu kịch liệt.
Giằng co trong hơn mười nhịp thở, Từ Miêu bỗng cười khinh miệt. Trong ánh mắt nàng ánh lên vẻ thâm trầm khó có thể nói rõ.
"Tốt, mọi việc sẽ theo ý ngươi. Nhưng ta muốn biết, ngươi có biện pháp gì phân biệt được Mỵ Yêu đang ẩn nấp trong cơ thể ai? Đừng ỷ bản thân mình có thực lực cao cường mà muốn giam giữ bọn ta vô thời hạn. Bất kể chuyện này có kết quả như thế nào thì Vô Cực Môn chúng ta cũng không phải là môn phái nhỏ mà ngươi có thể lăng nhục! Ngươi và môn phái sau lưng ngươi cuối cùng cũng sẽ vì chuyện này mà phải trả một cái giá thật đắt! Ta sẽ chờ ngươi tự mình tới cửa nói lời xin lỗi!"
"Ha ha ha! Chờ ta xin lỗi ngươi? Thật là buồn cười, ngươi nghĩ vậy thì cứ chờ đi?" Cô gái áo trắng cười to giống như vừa nghe được chuyện khôi hài gì đó, nhưng ngay sau đó liền hừ lạnh một tiếng rồi nói như hung thần ác sát.!
"Ba ngày, ta chỉ cần cách ngươi lưu lại đây đúng ba ngày! Trong ba ngày này ta sẽ tìm ra ai là người chứa chấp Mỵ Yêu. Còn hiện tại, tất cả đều quay lại trong thôn nhỏ kia cho ta! Đừng vọng tưởng chạy trốn, hay dùng Truyền Âm Phù cầu viện. Chỉ cần trong tầm mắt của bản nhân thì đừng vọng tưởng điều chi!"
Đám người Vô Cực Môn mặc dù oán thầm, chửi rủa trong lòng nhưng nếu Từ Miêu đã đồng ý thì bọn chúng cũng không cách nào cãi lại, chỉ có thể biết điều hơn!
Đoan Mộc Vũ vẫn thờ ơ lạnh nhạt. Tuy hắn không bị cuốn vào trong chuyện này nhưng bây giờ hắn lại rất tò mò ai trong đám người có mặt nơi đây mới là người che giấu Mỵ Yêu. Chuyện này cũng chỉ có thần thông Thiên Nhãn tương tự Thương Ngô Tử, hay là cao thủ cảnh giới Tử Khí mới có thể phân biệt được. Trừ cách đó ra hẳn tài nào nghĩ ra được những phương pháp khác!
Hoặc là tự thân Mỵ Yêu xuất hiện! Hẳn là cô gái áo trắng muốn tình huống này xảy ra bởi vì Mỵ Yêu sống nhờ trong cơ thể con người, cứ cách hai ngày phải ăn thịt uống máu mới duy trì được trạng thái bình thường. Nếu không có bổ sung thì chỉ có thể cắn nuốt huyết nhục bản thân người che giấu mà thôi. Đến lúc đó, nàng đương nhiên có thể đoán được Mỵ Yêu ẩn giấu trong người ai!
Sau đó, mười lăm người đều quay lại thôn xóm cách đó bốn mươi trượng. Cô gái áo trắng kia phất tay, ý bảo mỗi người chọn lựa một gian phòng và ở trong đó.
Không may, Tín Dương cố ý lựa chọn một căn phòng sát cạnh Đoan Mộc Vũ. Xem ra ả tính ba ngày sau sẽ động thủ với hắn.
Nhưng Đoan Mộc Vũ chẳng để chuyện này trong lòng, thậm chí cũng không thèm phòng hộ mà thản nhiên khoanh chân đả tọa, vận chuyển Băng Di Liên Thiên Quyết. Việc này là do hắn biết rõ cô gái áo trắng kia có cảnh giới Linh Thai nên nhất cử nhất động của người trong phòng cũng khó mà né được cảm ứng của nàng, cho nên đây cũng là một hộ vệ mạnh mẽ. Cơ hội tốt như thế sao có thể bỏ qua?
Suốt một ngày, Đoan Mộc Vũ toàn lực vận chuyển Băng Di Liên Thiên Quyết, đồng thời khôi phục thương thế bên trong cơ thể. Màn đêm buông xuống, vết thương trên người hắn cơ bản khỏi hẳn, sau đó tất cả pháp lực cũng khôi phục hoàn toàn.
Theo sắc trời tối dần, phần lớn đám Đệ tử Vô Cực Môn đều không kiềm chế được. Dù cho lúc ban ngày bọn chúng mỉa mai lời nói của cô gái áo trắng, nhưng chính bọn chúng không thừa nhận cũng không được, lời nói đó rất có đạo lý. Một khi nghĩ đến đồng môn bên cạnh rất có thể là một con cuồng ma uống máu ăn thịt người, cảm giác thật sự không dễ chịu chút nào.
Bất cứ ai ở trong phòng một mình cũng đều không yên lòng. Vì lý do trên nên phần lớn đệ tử Vô Cực Môn đều ra ngoài, họ phá bỏ vài ngôi nhà để tạo một chỗ trống rồi đốt một đống lửa. Họ vẫn hoài nghi lẫn nhau nên không dám ngồi sát lại, thế nhưng hơn mười người vẫn vây quanh đống lửa đưa mắt nhìn nhau dò xét.
Tuy nhiên còn có ba người không xuất hiện, một là Đoan Mộc Vũ, hai là Tín Dương, và ba chính là Từ Miêu. Còn cô gái áo trắng kia thì ngồi khoanh chân trên mái hiên của một tòa nhà tương đối cao, toàn thân chìm trong bóng tối.
Bản thân Đoan Mộc Vũ đang rất bận rộn nên không để ý sự biến hóa của mấy tên đệ từ Vô Cực Môn, bởi vì với hắn kết quả chuyện này đơn giản chỉ có hai trường hợp. Trường hợp thứ nhất là suy đoán của cô gái áo trắng chính xác, Mỵ Yêu đích xác là ẩn giấu trong mọi người. Trường hợp thứ hai là suy đoán sai lầm, thủ đoạn con Mỵ Yêu này cao minh hơn!
Trường hợp thứ nhất kết quả không có cái gì phải nghĩ, nhưng nếu rơi vào trường hợp thứ hai thì hắn có thể gặp nguy hiểm. Tất cả mọi người nơi đây đều trở thành mục tiêu săn giết của Mỵ Yêu, cho nên hắn cần chuẩn bị để nhanh chóng chạy đi tìm đường sống, dù tỉ lệ xảy ra trường hợp này khá nhỏ!!
Hắn chuẩn bị bằng cách lấy Cầu Mộc Linh Tâm mà Khô Mộc đưa cho phụ gia lên trên cường cung. Đây cũng là cái trước mắt hắn có thể làm, cường cung là thích hợp nhất và thuận tay nhất với hắn!
Lúc trước dù hắn đã có Cầu Mộc Linh Tâm nhưng bởi vì nguyên tắc làm cho hoàn mỹ nên hắn phải chuẩn bị cho thật tốt. Xong xuôi hắn sẽ tự mình luyện chế một pháp khí Cầu Mộc Cường Cung. Nhưng xem ra, tình huống bây giờ đành phải sử dụng thế này thôi.
May mà chuyện này cũng không khiến pháp khí Cầu Mộc Cung thua kém quá nhiều.
Một khi quyết định xong, Đoan Mộc Vũ không do dự nữa mà nhanh chóng lấy Cầu Mộc Linh Tâm ra, đồng thời lấy thêm một thanh cường cung dùng xương sống Xích Mục yêu lang chế luyện mà thành. Cường cung này ở tục giới có thể coi là cấp bậc cao nhất, là thần binh rồi. Cung lực chín thạch, phối hợp mũi tên đặc chế có thể bắn chết người tu hành cảnh giới Động Huyền trong nháy mắt!
Nhưng, nó vẫn không được xem là pháp khí.
Pháp khí chân chính phải làm cho pháp lực tự hành lưu chuyển mà không bị ngưng trệ. Vật được xem là pháp khí là vật dẫn đưa pháp lực tiến thêm một bước. Thông qua những vật dẫn này, uy lực pháp lực sẽ tăng lên mấy lần hoặc mấy chục lần!
Đổi lại, pháp khí chẳng khác nào tay chân của người tu hành. Bởi vậy có thể thấy được, pháp lực, cảm ứng càng bén nhạy thì thông qua pháp khí thể hiện ra càng mạnh, phẩm chất cũng sẽ càng cao!
Những đạo lý này Đoan Mộc Vũ hiểu rất rõ, cho nên mặc dù không có luyện đỉnh nhưng cũng không ảnh hưởng đối với việc luyện chế Cầu Mộc Cung!