Dịch giả: nhatchimai0000
P/S: Thực ra phải là "Chưởng tâm lôi", nhưng cái này dịch ra tiêng việt lại "xuất chưởng từ lòng bàn tay". Nó rắc rối quá nên từ nay tụi nhân vật cứ xuất chưởng là mình dùng luôn "chưởng" nha!
Sau khi Đoan Mộc Vũ bắt đầu vận chuyển Băng Di Liên Thiên Quyết thì không lâu sau quả quả trứng yêu thú khổng lồ ở bên cạnh hắn cũng đáp lại. Giống như tâm linh tương thông, nó cũng tản mát ra một chút ba động tương tự với Băng Di Liên Thiên Quyết.
Lúc đầu, ba động này mỏng manh và đứt đoạn không đều, nhưng nhanh chóng trở nên liền mạch. Cuối cùng vận chuyển giống hệt, không khác biệt Đoan Mộc Vũ tu luyện Băng Di Liên Thiên Quyết. Nó vận chuyển khéo léo giống như đã tu hành công pháp này mấy chục, mấy trăm năm rồi vậy!
Nhất là quả trứng yêu thú này dường như còn có một ưu điểm bẩm sinh. Sau khi nó vận chuyển Băng Di Liên Thiên Quyết mấy lần thì tự sửa đổi cho phù hợp hơn. Cả quá trình này có thể nói vô cùng thần kỳ!
Tuy nhiên Đoan Mộc Vũ lại không phát hiện ra sự việc. Quả quả trứng yêu thú này học trộm Băng Di Liên Thiên Quyết và vận chuyển nó một cách thuần thục giống như chính hắn đang tu luyện nên hắn không phát hiện ra là chuyện bình thường.
Nhưng tình hình như thế chỉ kéo dài chừng một nén nhang. Theo sự vận chuyển Băng Di Liên Thiên Quyết không ngừng của quả quả trứng yêu thú, thì nó bắt đầu hấp thu hàn khí tinh thuần xung quanh trên phạm vi lớn. Hấp thu mặc dù rất nhanh, nhưng không thuần thục, xảo diệu như Đoan Mộc Vũ. Nếu không thì chút pháp lực hệ thủy trong cơ thể Đoan Mộc Vũ trực tiếp bị hút sạch!
Biên độ hấp thụ hàn khí của quả trứng yêu thú rất lớn. Chỉ trong nháy mắt nó đã hấp thu lại lượng hàn khí bị vòng tay băng phách ngàn năm hút lấy lúc trước.
Chuyện vẫn chưa dừng lại tai đây, quả trứng còn để lại một phần nhỏ hàn khí tinh thuần cho Đoan Mộc Vũ, do đó làm cho tốc độ khôi phục pháp lực của hắn lên nhiều lần.
Hoành Uyên đang ở phía trên nghiên cứu nên phá băng từ chỗ nào, tưởng tượng ra thu hoạch sau đó vô cùng nhiều thì cả tầng băng khổng lồ này đã biến mất với tốc độ cực nhanh. Phải nói là biến mất chứ không phải là tan ra, bởi vì hàn khí đã bị trứng yêu thú hút lấy toàn bộ, một chút cũng không lưu lại, quả thực giống như một cái động không đáy!
Cuối cùng, ngay cả mạnh mẽ như vòng tay băng phách cũng không chịu nổi sự hấp thu của quả trứng yêu thú mà tự động bay trở về trên cổ tay trái Đoan Mộc Vũ. Đến khi tầng hàn băng ở xung quanh thác nước hoàn toàn tan hết thì sự hấp thu điên cuồng mới dừng lại. Mà pháp lực của Đoan Mộc Vũ trong thời gian chốc lát đó cũng đã khôi phục chừng bảy thành.
Lúc này hắn cũng phát hiện ra biến hóa phía ngoài nên vội vàng thu hồi Băng Di Liên Thiên Quyết, kết quả là phát hiện ra cả tầng băng đã không còn nữa. Nước ở trong đầm cũng hoàn toàn biến mất, chỉ có nước từ trên thác nước tiếp tục đổ xuống mà thôi.
Mặc dù Đoan Mộc Vũ không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế này. Thân hình hắn đứng đậy, lao ngay ra khỏi hang. Khi tới đáy đầm đã khô cạn thì hắn liền thấy Hoành Uyên với vẻ mặt đầy kinh ngạc đang đứng ở trên bờ.
Có câu ‘cừu nhân gặp nhau, đỏ hết cả mắt’. Hoành Uyên không nói năng gì liền xuất ra một lá Cự Mộc Phù, sau đó vận khởi chút pháp lực còn lại tế xuất kiếm khí!
Cự Mộc Phù tỏa ra hào quang trong không trung, sau đó từng đợt thanh âm ùng ùng vang lên. Trong khoảng thời gian ngắn, ba mươi cây thân cây thô to - hai người ôm mới xuể từ trên cao đồng loạt giáng xuống trong phạm vi ba mươi trượng xung quanh Đoan Mộc Vũ. Uy thế đòn tấn công này cực kỳ kinh người, nếu bị nện vào người thì không chết cũng trọng thương!
Nhưng lúc này Đoan Mộc Vũ đã khôi phục lực lượng, hơn nữa chỉ phải đối mặt với mỗi Hoành Uyên nên không có lấy một chút hoang mang. Hắn lấy một khối hàn ngọc ra, ném thẳng xuống đất. Đồng thời hắn bấm độn pháp quyết ngay sau đó, khẽ quát. một tiếng: "Vạn cổ hàn băng, độn địa mà lên. Nghe hiệu lệnh ta, Băng Bhận —— Cuồng Vũ!"
Pháp quyết vừa niệm xong, từ trong khối hàn băng trên mặt đất đột nhiên tỏa ra một đoàn hàn khí tinh thuần. Đoàn hàn khí này như hương hoa quỳnh nhanh chóng lan tỏa xung quanh, sau đó mỗi một phiến cánh hoa mông lung phiêu nhiên phân tán đi. Màu trắng như mưa hoa đầy trời, ưu nhã vô cùng!
Nhưng đây chỉ là một loại ảo giác. Dường như chỉ trong nháy mắt, những cánh hoa này trực tiếp liền vỡ ra, biến thành vô số băng nhận sắc bén, theo gió cuốn đi hình thành một cơn lốc băng nhận. Cơn lốc này giáng từ trên trời giáng xuống, giống hệt như những thân cây khổng lồ kia!
Thân cây cho dù có cứng rắn đến đâu cũng không chịu nổi đám băng nhận chặt chém. Chỉ nghe thanh âm ‘xoát xoát’ vang lên, ba mươi thân cây khổng lồ nhanh chóng bị cắt thành từng mảnh nhỏ, khí thế uy mãnh lúc trước tan biến hoàn toàn. Giờ đòa, chúng có rơi lên đầu Đoan Mộc Vũ thì cũng như đang gãi ngứa mà thôi!
Sau khi thi triển ra Băng Nhận Thuật, Đoan Mộc Vũ bèn lấy cường cung ra. Hắn giương cung lắp tên, bắn thật nhanh, vừa lúc đụng phải kiếm quang của Hoành Uyên!
Hai loại lực lượng va chạm gây nên cảnh tượng cực kỳ kinh tâm động phách, tuy nhiên Đoan Mộc Vũ có hơi kém hơn một chút. Hàn Băng Tiễn của hắn nổ tung khiến kiếm quang của Hoành Uyên chếch đi chút ít, nhưng vẫn từng bước ép sát đến!
Đoan Mộc Vũ dường như chưa hồi phục hết thể lực, tốc độ bắn Hàn Băng Tiễn mặc dù nhanh nhưng lực đạo lại giảm, thân hình của hắn còn không ngừng lui về phía sau.
So sánh hai người thì khí thế của Hoành Uyên như cầu vồng sau mưa, thao túng kiếm quang giống như du long kinh hồng, tung hoành cực kỳ uy vũ! Tất cả Hàn Băng Tiễn Đoan Mộc Vũ bắn ra đều bị chém rụng trong nháy mắt, bức hắn lui lại đến dưới thác nước.
"Hắc hắc hắc! Con thỏ nhỏ đáng chết kia, ngươi cho rằng kéo dài thời gian thì có thể làm cho lão phu hao hết pháp lực sao? Hừ, ngươi quá coi thường lão phu rồi! Giết ngươi ta vẫn còn dư sức. Kể ra thì ngươi cũng khá, có thể trốn đến bây giờ. Biết điều một chút, chịu chết đi!"
Một mặt đẩy nhanh tốc độ công kích, một mặt Hoành Uyên sảng khoái cười to. Thời gian vừa qua nghĩ lại mà sợ, trên dưới hai mươi người Ngự Thú Môn thì chết trong tay tiểu tử này đã hơn mười người. Quả thực nguyên khí tổn thương nặng nề! Cuối cùng hắn đã bức được tên tiểu tử này đến đường cùng, làm sao không khoái chí chứ!
Đối mặt với sự đắc ý của Hoành Uyên, Đoan Mộc Vũ chẳng nói chẳng rằng. Bây giờ trong tay hắn đã không còn Tật Phong Tiễn và Hàn Băng Trọng Tiễn nên chỉ có thể dựa vào Hàn Băng Tiễn bình thường để chống lại công kích của Hoành Uyên. Hơn nữa lúc này hắn bị đẩy xuống đầm nước sâu hơn ba mươi trượng, muốn chạy trốn cũng không thể. Hoành Uyên căn bản đang chiếm địa lợi. Hắn cứ từ trên cao đánh xuống, hoàn toàn thắng thế!
Nếu muốn cầu thắng, chỉ có thể mạo hiểm!
Đoan Mộc Vũ vừa nghĩ tới đây thì cũng là lúc đạo kiếm quang của Hoành Uyên lao tới tấn công. Nhất thời, Đoan Mộc Vũ khẽ nghiêng người bắn ra một mũi Hàn Băng Tiễn!
Góc độ bắn mũi Hàn Băng Tiễn này là lựa chọn tốt nhất lúc bấy giờ!
Trong khoảnh khắc, mũi Hàn Băng Tiễn kia không ngăn cản kiếm quang mà chỉ làm cho nó chênh đi một chút, xuyên thẳng vào ngực Đoan Mộc Vũ!
Máu tươi bắn ra, Hoành Uyên thỏa nguyện cười to. Nhưng biến hóa lúc trước khiến kiếm quang chệch hướng Thanh Mộc Tâm trong lồng ngực Đoan Mộc Vũ.
Chỉ cần Thanh Mộc Tâm cẫn còn, thì bị thương nặng thế nào cũng không đáng ngại!
Lực lượng trên kiếm quang đánh bay Đoan Mộc Vũ, rồi đập mạnh vào vách đá phía sau. Nhưng ngoài dự tính của hắn là thanh kiếm này lại xuyên qua ngực! Hoành Uyên cũng quá vui mừng nhưng trong chốc lát muốn thao túng thanh kiếm chém đầu Đoan Mộc Vũ!
Nhưng đột nhiên thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc này. Tay phải Đoan Mộc Vũ chấm máu, nhanh chóng vẽ ra hơn mười ký hiệu phức tạp trong không trung. Rồi sau đó, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, tụ tập pháp lực toàn thân, lòng bàn tay phải chưởng thẳng về phía trước!