Dịch giả: VLPL
Hang ngầm mà đám người Đoan Mộc Vũ phải tuần tra rộng chừng mấy dặm, chiều dài lên đến vài chục dặm. Một đầu hang nối với Tích Nguyệt Hồ, đầu còn lại xuyên qua cả một ngọn núi lớn. Vì hang có kích thước lớn nên từ ngoài vào chỉ thấy không gain bên trong đen ngòm, yêu khí lởn vởn.
Có Đô Linh Kim Chung áp chế cho nên nước trong Tích Nguyệt Hồ không thể chảy ngược nhưng yêu khí lại thẩm thấu thoát ra ngoài, làm cho đoạn trên của hang ngầm nhìn qua vô cùng rùng rợn.
Thông đạo này từ Hồ Tích Nguyệt thoát ra ngoài nên có yêu binh. Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao phải bố trí người tuần tra cả ngày lẫn đêm.
Thật ra thì Yêu Giới và Nhân Giới có rất nhiều chỗ nối vào nhau, nhưng bình thường thì những nơi đó đều bị người tu hành ở Nhân Giới quản lí nghiêm mật. Nếu Yêu tộc điều động đại quân sẽ rất khó che dấu được. Hơn nữa, mấy khu vực ấy toàn nằm ở nơi xa xôi, hẻo lánh, không giống như Ngô Châu lại nằm ở trung tâm Nhân Giới. Cho nên, phản ứng của tu tiên giới loài người mới kịch liệt như thế, quyết tâm phong ấn lối đi này thật chặt.
Chín người Từ Trần Phong vừa khẩn trương lại vừa có chút kích động. Cả Tác Ly và Trình Nguyệt cũng như vậy, thật ra Đoan Mộc Vũ cũng lo lắng thay cho bọn họ. Dưới tình huống không kể đến pháp lực thì ý thức chiến đấu của hai người này thậm chí còn chẳng bằng bọn người Từ Trần Phong.
""Đây là Tị Uế Đan, mỗi người ăn vào một viên sẽ có tác dụng ngăn chặn yêu khí xâm nhậm vào cơ thể." Trước lúc tiến vào hang ngầm, Khô Mộc thuận tay lấy ra một đống linh đan rồi phân phát cho mọi người. Thái độ của lão như dùng vô số linh đan làm đồ ăn vặt, y chang mấy đứa trẻ mũm mỉm háu ăn vậy.
Đám người Tác Ly đều nuốt vào một viên nhưng Đoan Mộc Vũ thì không. Không kể đến Thanh Mộc Tâm trong người hắn có tác dụng đuổi tà, chỉ riêng thân thể mạnh mẽ của hắn từ lâu đã đạt trình độ bách độc bất xâm.
Khô Mộc dẫn đầu, sau đó tới Tác Ly và Trình Nguyệt rồi đến chín người Từ Trần Phong, còn ở cuối cùng là Đoan Mộc Vũ. Bọn họ men theo hang ngầm đi xuống phía dưới, chẳng mấy chốc không gian xung quanh đã bị yêu khí màu đen bao phủ, tầm nhìn xa khoảng chừng trăm trượng. Thỉnh thoảng từ trong màn yêu khí truyền ra tiếng gào thét kinh khủng. Nó làm cho chín người Từ Trần Phong đều run sợ, ngay cả hai người Tác Ly cũng tương tự.
Sau khi đi xuống phía dưới hơn ba trăm trượng, lượng yêu khí ngày càng nồng đậm và đây cũng là chỗ sâu nhất trong hang ngầm nên ánh nắng không thể chiếu tới được, xòe tay ra trước mặt cũng chẳng thấy nổi một đầu ngón tay nào.
Lúc này, Khô Mộc liền niệm pháp quyết, lập tức hai quả cầu ánh sáng xuất hiện. Khung cảnh bây giờ giống như có hai lồng đèn bay lên trời đêm vậy. Chẳng mấy chốc ánh sáng từ chúng đã tỏa xa tới năm trăm trượng khiến tất cả cảnh vật hiện rõ, thậm chí màn yêu khí màu đen dày đặc kia cũng bị xua tan mất.
Lúc trước, loại pháp thuật này đã được đã cô gái áo hồng sử dụng ở trấn Hồi Long, nhưng quang cầu của nàng chỉ cỡ nắm tay nên uy lực không thể bằng hai quang cầu này được. Từ điểm này có thể nhận ra tuy Khô Mộc xấu xí nhưng thực lực mạnh mẽ rất khó đoán biết.
"Tứ sư đệ, Ngũ sư muội, hai người các ngươi dẫn theo bọn hắn chia làm hai đường tuần tra. Một canh giờ sau quay về đây tụ họp. Nhớ kỹ, đừng để lạc. Nào, Đoan Mộc sư đệ, hai ta ở lại đây rồi tính tiếp." Khô Mộc dừng bước, sau đó thản nhiên lấy ra một cái bàn đá và hai ụ đá, đồng thời nói.
Nghe xong lời Khô Mộc, vẻ mặt đám người Tác Ly liền tái nhợt. Lúc trước có Đoan Mộc Vũ và Khô Mộc kèm cặp, bọn họ mới cảm thấy ít áp lực nhưng nếu để mặc bọn họ tuần tra trong yêu khí thì chẳng phải muốn đoạt mạng bọn họ sao?
"Đại sư huynh, không nên hành hạ người khác thế chứ! Bọn ta ít người như vậy, lại còn tách làm hai? Huynh muốn bọn ta bị yêu quái ăn thịt à?" Trình Nguyệt nũng nịu nói.
"Đúng vậy! Hay huynh đem hai viên Nam Minh Hỏa này cho bọn ta đi." Tác Ly cũng hùa theo. Y rất biết tính toán, có hai viên Nam Minh Hỏa bảo hộ thì yêu binh bình thường nếu vào phạm vi chiếu sáng ắt sẽ bị đốt cháy thành tro.
"Ha ha, không được! Không thấy hai người bọn ta còn bận đánh cờ hả? Sư huynh lớn tuổi, mắt cũng đã mờ rồi, sao có thể bằng Đoan Mộc sư đệ được. Nếu không có đèn thắp sáng thì... chẳng lẽ các ngươi muốn huynh thua thảm ư?" Khô Mộc cười to rồi nói. Lão làm thế là muốn tăng thêm kinh nghiệm cho Tác Ly và Trình Nguyệt. Người tu hành ngoài tu vi lớn mạnh, còn cần sự nhạy cảm trong chiến đấu. Ở phương diện ấy, Tác Ly và Trình Nguyệt còn kém rất nhiều, nhân cơ hội tuần tra trong hang ngầm tiện thể rèn luyện luôn.
Đoan Mộc Vũ im lặng, việc làm này mới phù hợp với thân phận Đại đệ tử của Khô Mộc. Trong thời gian năm ngày qua, tuy biết Tác Ly, Trình Nguyệt và Đoan Mộc Vũ bị đám đệ tử phái khác bắt nạt nhưng lão vẫn không ra mặt, ngay cả phân bổ tuần tra có sự bất công cũng im lặng. Chẳng phải lão hèn nhát, mà đang dùng cách này để hai kẻ gà mờ như Tác Ly và Trình Nguyệt trải nghiệm khó khăn và những điều không như ý khi bước ra ngoài đời. Nếu cứ dựa dẫm hoài, bọn chúng sẽ mãi là đứa trẻ chưa trưởng thành, bao bọc chở che quá nhiều chỉ làm hại bọn chúng mà thôi.
Sau khi ý kiến của mình bị bác bỏ, Tác Ly và Trình Nguyệt đành chấp nhận số phận. Tác Ly dẫn theo bốn người, Trình Nguyệt thì năm, gắng gượng nhằm vào hai hướng trong hang tuần tra.
Tới lúc bọn họ khuất bóng, Khô Mộc mới cười híp mắt rồi lấy ra một bình rượu. Sau đó lão uống một hớp, rồi nhìn Đoan Mộc Vũ nói: "Đoan Mộc sư đệ, miếng ngọc phù hôm qua của ngươi không dưới tám mươi viên Huyền Tinh đâu. Dùng nó để đổi lấy Hương Bách thật sự đáng tiếc, nhưng ta thấy trong cơ thể ngươi hôm nay dường như có hai loại sức mạnh đang dây dưa nhưng tràn đầy sức sống. Nếu ngươi định tu hành mộc linh khí thì ta tặng đoạn Cầu Mộc Linh Tâm tám trăm năm cho ngươi vậy."
Ban đầu Đoan Mộc Vũ chỉ yên lặng nghe, nhưng khi Khô Mộc nhắc đến Cầu Mộc Linh Tâm thì hắn liền ngạc nhiên. Cũng do hắn đang muốn tìm thứ này, ai ngờ Khô Mộc lại có hơn nữa còn là tám trăm năm.
"Đa tạ Khô Mộc sư huynh, đệ từ chối thì bất kính rồi!"
"Ha ha, cái gì mà cám với chả ơn, đều là người nhà cả mà. Thêm nữa, ngươi tặng ta một khối hàn ngọc thượng phẩm ta cũng có cảm ơn ngươi đâu." Khô Mộc tùy ý nói, rồi thuận tay lấy ra một đoạn gỗ to cỡ ngón tay, dài gần ba trượng. Toàn thân thứ ấy màu xanh lá đậm, phía trên có vài hoa văn cân đối. Không cần xem xét cũng có thể cảm nhận được nó đang tản mát ra mộc linh khí nồng đậm. Đúng là tài liệu vô cùng trân quý.
Đoan Mộc Vũ cũng không khách khí lập tức nhận lấy Cầu Mộc Linh Tâm. Hắn vừa nắm vào tay liền cảm giác thân cây rung động, thật sự rất dẻo dai. Sau đó hắn vung tay, đoạn Cầu Mộc Linh Tâm giống như con rắn độc vọt lên trời, rồi vang lên âm thanh thánh thót.
Giờ đây Khô Mộc mới giới thiệu: "Cầu Mộc Linh Tâm này ta tìm thấy ở sâu trong Bắc Việt Sơn ba mươi sáu năm trước. Lúc lấy được định luyện chế pháp khí Cầu Mộc Long Tiên, nhưng sau này vướng mấy chuyện lằng nhằng nên trì hoãn mãi, đến hôm nay mới lấy ra. Ta thấy tu vi ngươi tuy yếu nhưng lại có thành tựu lâu năm trên mặt tu hành, nên sư huynh cũng không múa rìa qua mắt thợ nữa! Chắc ngươi muốn tự mình luyện chế pháp khí! Hôm nay đại loạn nổi lên, nghe đồn Yêu Tinh sẽ xuất hiện trở lại. Chuyện này chắc trở thành thảm họa rất lớn, thế nên chúng ta cần cố gắng tăng cường pháp lực của mình, mới có thể đứng vững khi gặp thảm họa kinh khủng kia."