Dịch giả: Mỹ Nam Tử
“Hắc hắc, Đoan Mộc sư đệ! Từ nay về sau, nơi đây chính là chỗ đệ sẽ nghỉ ngơi và tu luyện trong Phù Vân Sơn này”.
Lúc này, trong một hạp cốc nhỏ xinh đẹp trên đỉnh Phù Vân Sơn, Tác Ly đang cười nói và giới thiệu với Đoan Mộc Vũ. Tuy phong cảnh trong tiểu cốc này đúng là đẹp thật nhưng chẳng có thứ gì khác ngoài cỏ hoang um tùm, cổ thụ sum xuê. Không khí nơi đây cực kỳ hoang vu.
Đoan Mộc Vũ còn chưa kịp nói gì thì Trình Nguyệt đã bất mãn lên tiếng: “Hừ! Chẳng phải sư huynh đang khi dễ tên ngốc là người mới hay sa. Nơi này làm sao có thể ở được? Nếu muội nhớ không lầm thì trên Phù Vân Sơn chúng ta còn có hai phòng trống đấy, cớ gì lại để cho tên ngốc chịu khổ cực ở đây chứ?”
“Khụ khụ, sư muội! Đoan Mộc sư đệ, thật ra không phải ta cố ý làm khó đệ đâu. Lúc trước khi chúng ta xuống núi quả thật còn trống hai căn phòng, thế nhưng nửa năm qua sư phụ vừa thu thêm hai tiểu sư đệ và tiểu sư muội thông minh lanh lợi, lại vô cùng khả ái nữa, cho nên hai phòng đó đã có người ở rồi. Do lúc này thời gian gấp rút nên Đoan Mộc sư đệ cứ tạm ở đây trước đi, qua hai ba ngày nữa mọi người sẽ giúp đệ xây một căn phòng mới.” Tác Ly vội vàng giải thích.
“Không sao đâu, nơi này rất tốt mà!” Đoan Mộc Vũ gật đầu, bởi vì hắn biết rõ Phù Vân tông này tuy là một môn phái tu hành nhưng hết sức nghèo nàn. Toàn bộ môn nhân đệ tử, tính thêm cả vị Chưởng môn và Truyền Công Trưởng lão cao cao tại thượng rồi thậm chí cả tên đệ tử gác cổng mới nhập môn như hắn đi nữa thì tất cả mới được mười lăm người thôi.
Trong số đó, Thương Ngô Tử mãi lo tu luyện nên trong vòng vài trăm năm nay chỉ thu hai gã đệ tử. Đại đệ tử của lão ngao du bên ngoài chắc cũng đã hơn trăm năm, nhưng gần đây có trở về và đem theo một đứa bé khoảng sáu bảy tuổi rồi nói là đệ tử nhập thất của mình. Tuy nhiên lại nhờ vả sư phụ của Tác Ly là Thương Minh Tử chăm sóc hộ.
Có lẽ cũng do tính tình của Thương Minh Tử hiền hậu nên việc thu nhận đồ đệ lại nhiều hơn. Đại đệ tử Khô Mộc được nhận vào hai trăm năm trước vốn là một kỳ tài tu luyện. Hắn chỉ có khuyết điểm duy nhất đó chính là tu luyện riết thành si mê. Người này chỉ biết bế quan và bế quan mà thôi, bình thường không thấy bóng dáng đâu cả.
Nhị đệ tử Anh Nhược được nhận vào hai mươi năm trước, cũng chính là người mà Đoan Mộc Vũ đã gặp mặt lúc trước ở dưới chân Phù Vân Sơn. Tư chất của hắn của thuộc loại khá nhưng có điều tính cách cao ngạo, mắt để cao hơn đầu. Hơn nữa hắn lại thường hành động không kiêng nể gì, sát khí quá nặng nên nhiều lần bị Thương Minh Tử phạt diện bích.
Còn tam đệ tử có thân phận rất thần bí, ít khi nào ở tại Phù Vân Sơn. Cho dù là Tác Ly hay Trình Nguyệt cũng rất khó gặp mặt.
Tất nhiên tứ đệ tử và ngũ đệ tử lần lượt là Tác Ly và Trình Nguyệt. Theo đánh giá của Đoan Mộc Vũ, trong đám đệ tử của Thương Minh Tử thì ngoài tam đệ tử chưa biết thế nào thì hai người Tác Ly và Trình Nguyệt này tương đối bình thường.
Còn từ Trình Nguyệt trở xuống thì có thêm bốn người nữa, nhưng chỉ toàn trẻ con mà thôi.
Nhân số tuy thưa thớt nhưng có cao nhân tu hành, nên không phải ai muốn làm gì thì làm. Nhất là việc lựa chọn môn đồ lại càng gắt gao hơn, phải dựa vào duyên.
Mới vừa rồi, Đoan Mộc Vũ đi theo hai người Tác Ly và Trình Nguyệt dạo một vòng trên đỉnh Phù Vân Sơn này thì mới biết nơi này đơn sơ, nghèo khó đến đáng thương.
Theo như tưởng tượng thông thường của con người thì những cao nhân tu hành cỡ này ắt hẳn sẽ cư ngụ trong chốn bồng lai tiên cảnh nào đó. Nhưng trên thực tế, gom lại tất cả các kiến trúc đang hiện diện trên Phù Vân Sơn này e rằng cũng không thể sánh được với cơ ngơi của lão Trần ở thành Tề Châu. Nơi đây quả thật quá đơn sơ, chẳng có gì cả.
Tìm hiểu mới biết Chưởng môn Thương Minh Tử và Truyền Công Trưởng lão Thương Ngô Tử trú trên hai tảng đá khổng lồ ở nơi cao nhất của Phù Vân Sơn. Có thể nói, hai người bọn họ có tầm nhìn rộng lớn, nắm giữ chức vụ trọng yếu nhất, nhưng có tiếng lại không có miếng. Nơi ở của bọn họ ngay cả mái che đầu cũng không có, trừ một chiếc bàn và vài tảng đá để ngồi ra thì không còn vật dụng gì khác. Cũng may họ có tu vi thâm hậu chứ không thì trải qua vài năm chịu đựng gió thổi mưa dầm, ánh nắng chói chang, tuyết phủ đầy đất, chắc cũng chết mất rồi.
Đám đệ tử như bọn Tác Ly thì lại có chỗ ở khá hơn một chút, nhưng cũng chẳng tốt hơn là bao. Phù Vân Sơn này quá xa thành thị nên không thể mua được những thứ như gạch xanh, xà gỗ nên bọn họ phải tự mình chặt cây xây phòng. Dưới ánh mắt của Đoan Mộc Vũ, hắn có thể phát hiện ra khe hở nơi kẽ vách, hơn nữa vẻ ngoài của ngôi nhà xấu xí không chịu được.
Đương nhiên cũng có trường hợp ngoại lệ như phòng ốc của Trình Nguyệt và mấy nữ đệ tử khác thì nhìn đỡ hơn một chút mà thôi.
Ngoài ra, chuyện ăn uống thường ngày của đám người Tác Ly cũng thật tệ. Bởi vì Chưởng môn và Truyền Công Trưởng lão đã bước qua giai đoạn Ích Cốc từ lâu nên họ không quan tâm tới những việc vặt vãnh như ăn uống này nữa. Đồng thời những sự vụ trong môn phái hầu hết đều giao cho Đại sư huynh của Tác Ly và Trình Nguyệt trông coi.
Nói đến Đại sư huynh này thì quả thật người này là một người cổ quái. Hắn vốn cực kỳ si mê tu luyện, thông thường thì một năm không thấy mặt vài tháng là thường, thậm chí cả nửa năm luôn! Thật đáng thương thay cho Tác Ly và Trình Nguyệt, lúc hai người mới sáu bảy tuổi đầu đã phải tự mình tìm thức ăn trên Phù Vân Sơn này rồi. Cũng may còn có Nhị sư huynh. Tuy hắn không nói không cười, mặt lạnh như băng, nhưng thỉnh thoảng luyện kiếm không được suông sẻ lắm thì bực mình đi tìm giết vài con gà rừng trút giận rồi mang đến cho hai người Tác Ly. Ngoài những lúc đó ra thì đến bây giờ hai người bọn họ chỉ ăn toàn rau dại nấu với nấm mà thôi. Chả trách sao lúc trước gặp nhau ở sa mạc, Tác Ly lại gặm cục thịt nướng ngon lành đến thế. Thì ra họ thiếu thốn từ lúc còn nhỏ lận.
Do biết được những chuyện này nên Đoan Mộc Vũ không dám trông mong quá nhiều, thôi thì tốt nhất là chính mình tự làm vậy. Huống chi từ nay về sau tiểu cốc này chỉ thuộc về một mình hắn mà thôi, đúng với hai chữ hắn mong ước đó là “thanh tịnh”!
Sau khi nói lời cảm ơn vì Tác Ly và Trình Nguyệt đã giúp đỡ cho mình, thế là Đoan Mộc Vũ ở lại trong tiểu cốc này. Hắn nhìn đám cỏ dại cao khoảng nửa thân người, mà ngơ ngẩn cả ngày trời mới nhớ ra hắn đâu có dụng cụ nào trong tay. Nếu sớm biết như thế hắn đã lấy một thanh trường đao vừa tay ở chỗ Đại thương đầu rồi.
Đoan Mộc Vũ bất giác lắc đầu rồi bật cười một lúc, bởi vì hắn đột nhiên cảm nhận được chút ý vị trong tình huống này. Như vậy, hắn sẽ khởi đầu từ hai bàn tay trắng. Chẳng lẽ sắp tới đây hắn phải dùng chính đôi tay này để xây dựng chỗ ở cho mình sao?
Trong suy tưởng của Đoan Mộc Vũ đúng là vẫn còn đọng lại chút trí nhớ, mặc dù trong đầu của hắn hiện lên vô số các phương án khác nhau, nhưng không có pháp lực thì làm sao thực hiện được. Một lúc sau thì hắn đành phải rời khỏi tiểu cốc để đi tìm một thanh đao hay liềm để nhổ cỏ.
Về tổng quan phong cảnh ở chỗ hắn cư ngụ quả thật không tệ chút nào. Vừa mới đi ra ngoài cửa hạp cốc thôi đã thấy một thác nước chảy xuống dòng suối nho nhỏ. Khi tiếp tục đi xuống phía dưới thì có một hồ nước không lớn nhưng hai bên dòng suối thì cỏ xanh rậm rạp, hoa dại đua nhau nở rộ, linh khí sung túc. Quả nhiên đây là một nơi tu hành tuyệt hảo.
Lúc này, ngay phía bên kia bờ suối có vài căn phòng gỗ xiêu vẹo, xấu xí không chịu được, đó chính là chỗ ở của đám người Tác Ly.
Hiện tại ở một chỗ bằng phẳng phía trước mấy căn nhà gỗ đó, có một cái nồi lớn được treo lên, bên dưới đang đối củi cháy hừng hực, nước trong nồi cũng đang sôi trào.
“Chẳng lẽ Tác Ly muốn giúp mấy đứa nhóc kia tắm rửa hay sao?”
Đoan Mộc Vũ đứng ở xa nhìn thấy thế bèn nghĩ thầm, nhưng hắn vừa nghĩ xong thì chợt nghe tiếng hét thật lớn của Tác Ly: “Đoan Mộc sư đệ, ngươi tới thật đúng lúc. Đến đây phụ ta chuẩn bị bữa ăn tối đi”.