Bát Hoang Kiếp

Quyển 1 - Chương 104: Nói về số mệnh



Dịch giả: One_God

"Số Mệnh Thạch là vật gì? Là pháp bảo do tà tu luyện chế sao?"

Giờ phút này, năm người Tu Đồng Túy đã hoàn toàn quên chuyện Đoan Mộc Vũ chỉ có tu vi Tàng Phong. Trong lúc vô tình, bọn họ đều tin tưởng lời hắn nói. Nguyên nhân bởi vì sắc mặt Đoan Mộc Vũ chưa bao giờ thay đổi, luôn luôn hờ hững, không quan tâm hết thảy, không hoảng sợ, phảng phất như thế gian này không có gì khiến hắn thất kinh vậy!

"Cũng không phải! Số Mệnh Thạch là Số Mệnh Thạch, không liên quan gì đến pháp bảo hay pháp khí. Thậm chí không hề liên quan đến tu hành vì số mệnh hư vô phiêu miểu. Tà tù tuy không từ bất cứ việc cùng hung cực ác nào nhưng bình thường chẳng bao giờ chuẩn bị vật này, bởi vì vật này luyện chế quá sức khó khăn mà không có nhiều tác dụng! Song nếu nói Số Mệnh Thạch vô dụng thì lại là sai lầm. Thí dụ như trong phàm tục, đế quốc Đại Tần sở dĩ có thể đứng vững vàng hai nghìn năm bất diệt thì trừ lịch đại hoàng tộc Đại Tần không phải hạng người ngu ngốc ra thì nguyên nhân chủ yếu là trong hoàng cung Đại Tần có một tấm bia đá không tên. Tấm bia đá này chính là Số Mệnh Thạch, thu thập tín niệm của dân chúng trong thiên hạ Đại Tần!"

"Tuy nhiên loại này không bá đạo, không thu thập một cách chủ động mà là bị động. Nếu không hoàng triều Đại Tần đã sớm đã bị Tu Hành Giới san bằng rồi. Loại này chỉ cần dân chúng Đại Tần ca ngợi tốt đẹp trong lòng, hay là ủng hộ đế quốc thì tấm bia đá số mệnh sẽ bình yên vô sự. Nếu như dân chúng Đại Tần hận thấu xương đế quốc, hơn nữa nhân số từ từ tăng nhiều thì cuối cùng tấm bia số mệnh sẽ hoàn toàn vỡ vụn. Nhưng mà loại Số Mệnh Thạch này cùng Số Mệnh Thạch xuất hiện trong trấn này hoàn toàn bất đồng. Số Mệnh Thạch ngay đây chính là mạnh mẽ đoạt lấy số mệnh của mấy vạn người, cuối cùng tạo thành Số Mệnh Thạch có hiệu quả cải thiên hoán mệnh, phá vỡ luân hồi!"

"Cải thiên hoán mệnh, phá vỡ luân hồi? Chẳng lẽ vật này có thể dẫn cho thiên hạ đại loạn hay sao? Đây nhất định là âm mưu của Yêu Tộc! Ba năm trước đây, chuyện ở Tích Nguyệt Hồ đã không được như ý bọn chúng, cho nên lần này lại muốn thi triển âm mưu quỷ kế! Đáng tiếc bọn ta bị vây ở chỗ này, không cách nào báo cho trưởng bối trong môn phái để họ sớm làm chuẩn bị!" Sắc mặt đám người Tu Đồng Túy đều tỏ vẽ kinh hãi.

"Sai rồi! Ta đã nói Số Mệnh Thạch cùng pháp bảo, pháp khí không liên quan. Nó cũng chả liên quan gì đến Tu Hành Giới! Số mệnh của mấy vạn người phàm có thể thay đổi số mệnh của cả Tu Hành Giới hay sao? Bọn ngươi cũng đề cao mấy vạn phàm nhân này quá rồi! Các ngươi, tùy tiện người nào ra ngoài cũng có thể dùng một tay lấy đi sinh mạng mấy vạn con người. Đã như vậy, số mệnh nhỏ bé của bọn họ làm sao có thể rung chuyển Tu Hành Giới được? Số Mệnh Thạch này trừ dùng ở vận nước ra thì cũng chỉ có thể dùng trên người, nhất là khi người kia muốn thức tỉnh trí nhớ kiếp trước. Chỉ cần một khối Số Mệnh Thạch như vậy là đủ rồi!"

Đoan Mộc Vũ chậm rãi nói, trong đầu không tự chủ được nhớ tới Anh Nhược. Gần đây, hàng đêm Anh Nhược không ngừng mơ thấy ác mộng, rõ ràng là dấu hiệu hồi hồn. Nếu có một khối Số Mệnh Thạch như vậy hiện ra bên cạnh hắn, hắn tất nhiên sẽ khôi phục trí nhớ của kiếp trước!

Chẳng qua, Anh Nhược sao lại làm loại chuyện ngu xuẩn này? Bởi vì nhớ lại trí nhớ của kiếp trước, chẳng khác nào mạt sát trí nhớ kiếp này. Nói một cách khác đây chính là tự sát! Kiếp trước cùng kiếp này, thật ra thì từ ý nghĩa nào đó mà nói thì hoàn toàn là hai người xa lạ bất đồng. Ai sẽ vì một người xa lạ, cam nguyện dâng tặng tính mạng của mình đây?

Cho nên trong Tu Hành Giới, dù là tà tu cũng mặc kệ Số Mệnh Thạch. Thậm chí chúng tránh còn không kịp nữa là!

Nhưng mà hôm nay thật sự có người ngưng tụ Số Mệnh Thạch, thật vô cùng quỷ dị!

Im lặng một hồi! Trong lúc nhất thời tất cả mọi người không cách nào tiếp nhận lời của Đoan Mộc Vũ, bởi vì nó có tác động quá mạnh!

Lúc này, Tô Mộ Huyền vốn vẫn im lặng bỗng nhiên mở miệng nói: "Đoan Mộc huynh, như lời ngươi nói thì chúng ta nếu muốn cứu mấy vạn người trong trấn này thì nhất định phải đoạt lấy Số Mệnh Thạch, sau đó trả lại số mệnh thuộc về bọn họ đúng không? Nhưng ngươi biết Số Mệnh Thạch này ở nơi nào không?"

"Trả lại? Ngươi cho là mượn thứ này rồi có thể trả lại sao? Những người đó đã hết thuốc chữa. Thạch phù này phải tự nguyện thì mới có hiệu lực, hơn nữa quá trình này cực kỳ phiền toái, nếu mạnh mẽ uy hiếp thì sẽ không có hiệu quả. Bọn họ ngu xuẩn, cũng chẳng trách được người khác!" Đoan Mộc Vũ thản nhiên nói.

"Về phần Số Mệnh Thạch, ta cũng không biết ở nơi đâu. Nhưng nếu chúng ta có thể đả thông quáng mạch Tam Âm Thạch thì có lẽ sẽ có thu hoạch!"

Lời Đoan Mộc Vũ vừa dứt, năm người Tu Đồng Túy đã bắt đầu động thủ. Lúc này, tuy trong lòng bọn họ còn có nghi ngờ nhưng cũng có chút tin tưởng lời Đoan Mộc Vũ.

Đoan Mộc Vũ không động thủ hỗ trợ. Còn Tô Mộ Huyền tựa hồ bị chân tướng sự việc dọa cho sợ ngây người, có vẻ bấn loạn tinh thần!

Quáng mạch Tam Âm Thạch nơi đây lại không bị cấm chế bao phủ, cho nên dưới công kích sắc bén của năm người Tu Đồng Túy liền bị khoét thành một lỗ hổng to. Nhưng bọn họ lại cảm thấy sợ hãi với loại thạch phù im hơi lặng tiếng cướp đoạt số mệnh nên không có ai nhặt Tam Âm Thạch. Ngược lại, Đoan Mộc Vũ cẩn thận lựa ra hai khối từ đó.

Rất nhanh, năm người Tu Đồng Túy liền men theo quáng mạch Tam Âm Thạch mà mở ra một lối đi dài hơn mười trượng. Rõ ràng lối đi này sắp được đả thông.

"Hắc hắc! Vị Đoan Mộc huynh đệ này cũng thật là tài giỏi! Sao ngươi biết quáng mạch này nhất định sẽ bị đả thông, còn nói cự ly hơn mười trượng nữa? Ngay cả cảm ứng của ta, cũng không hề có hiệu quả gì." Lúc này, mặt mày Đoạn Hồng Văn hớn hở. Bây giờ hắn đã từ khinh thường đổi thành bội phục với Đoan Mộc Vũ.

"Đơn giản, suy đoán mà thôi! Quáng mạch Tam Âm Thạch này cũng không có nhiều dấu vết khai thác bên ngoài mà cả trấn mấy vạn người đều đeo thạch phù nên nhất định cần số lượng Tam Âm Thạch rất nhiều. Cho nên ta suy đoán, thủ phạm phía sau nhất định từ phương hướng khác mà khai thác. Hướng kia có lẽ chính là chỗ ẩn thân của hắn, tuy nhiên trọng yếu hơn chính là nó cũng là nơi chúng ta đào thoát!"

Đoan Mộc Vũ nói tới đây thì thanh kiếm của Liên Trì cũng khoét vách đá trước mặt thành một lỗ hổng lớn. Quả không sai, phía trước trống không. Mọi người giờ phút này đều không dám buông lỏng, bởi vì thủ phạm có lẽ ở phía trước. Kế tiếp, có lẽ chính là một phen huyết chiến!

"Mọi người cẩn thận có mai phục, để cho khôi lỗi đá của ta ra ngoài trước!"

Lúc này, Tô Mộ Huyền vẫn đang bần thần bỗng mở miệng nói, mọi người cũng cảm thấy rất có đạo lý. Tô Mộ Huyền đầu tiên thu nhỏ khôi lỗi đá lại, sau đó ném tới phía trước. Chỉ trong nháy mắt thanh âm ùng ùng vang lên. Khôi lỗi đá cao bảy tám trượng hẳn là bị vô số loạn thạch đập thành mảnh nhỏ, chắc do nó chạm vào cơ quan!

Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi!

"Tu Đồng Túy, các ngươi yểm trợ ta. Ta xông ra trước, lôi cổ thủ phạm ra!" Tô Mộ Huyền giờ phút này trầm giọng nói, sau đó không đợi mọi người phản ứng đã xông tới phía trước. Mà khi hắn chạm đất quả nhiên khiến cho vô số đá rơi xuống theo, nhất thời đám người Tu Đồng Túy đang theo sát phía sau bị ngăn cản. Đến khi đá dừng rơi, mọi người đã không thấy bóng dáng Tô Mộ Huyền!

"Không tốt! Thủ phạm thật sự quá quỷ dị, mọi người cẩn thận không nên vọng động!" Tu Đồng Túy vội vàng quát lên.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv