Dịch giả: gaygioxuong
"Tu Đồng Túy, ngươi mạnh mồm quá đấy! Sự việc nơi này liên quan tới tính mạng con người, nếu mấy người các ngươi có thể diệt trừ mầm mống tai hoạ này đương nhiên Tô Mộ Huyền ta sẽ không xen vào. Nhưng các ngươi đã điều tra ra nguyên nhân đâu? Cho nên, ta vẫn cần phải nhúng tay vào chuyện này. Đoan Mộc huynh, tốt hơn hết là ta và ngươi cùng điều tra sự việc ở nơi đây cho rõ đầu đuôi. Nếu chỉ dựa vào mấy người bọn họ, sợ rằng khó mà làm được!"
Cuộc chạm trán lần trước trong trấn đã khiến cho Tô Mộ Huyền phải ôm một bụng tức giận, giờ nhận thấy chuyện này còn ẩn chứa bí mật, cuối cùng không nhịn được quát lên.
Năm người Tu Đồng Túy nghe vậy mặc dù cực kỳ nổi giận nhưng Tô Mộ Huyền nói cũng có lý. Mà trọng yếu hơn cả laf vifnăm người bọn họ tràn đầy tự tin, vốn muốn ra tay trừ hại nhưng kết quả truy tìm tử khí đến nơi đây thì đứt manh mối. Chuyện này khiến trong lòng bọn họ nổi lên vô vàn nghi vấn. Lúc này Tô Mộ Huyền đột ngột nhảy ra muốn nhúng tay vào, bọn họ đương nhiên sẽ vỗ tay xem gã làm trò.
Lúc này, Đoan Mộc Vũ không phản đối mà cũng không đồng ý. Hắn chỉ im lặng đứng yên một chỗ.
"Tốt! Nếu ngươi đã muốn thì người cứ tra xét. Bản thân ta muốn xem các ngươi có thể làm được trò trống gì." Lạnh lùng cười một tiếng, Tu Đồng Túy vung tay lên, lập tức dẫn theo bốn người còn lại quay trở về trấn. Hắn dự định xem xét kỹ lưỡng lại một lượt các manh mối.
Đợi đến khi năm người Tu Đồng Túy đã rời đi, Tô Mộ Huyền lại lấy ra một đống lớn các loại đồ vật linh tinh, loay hoay bày biện trên nghĩa địa.
"Ngươi muốn làm gì?"
Đến lúc thoát khỏi trầm tư phục hồi lại tinh thần, Đoan Mộc Vũ chợt phát hiện Tô Mộ Huyền đã bày ra ba cái Tác Hồn Trận trên nghĩa địa.
"Đương nhiên là chuẩn bị làm phép rồi! Ta hoài nghi, tử khí này vừa đến đây đã biến mất tăm tích, nhất định là có liên quan đến cái nghĩa địa này. Nói không chừng, bên trong nghĩa địa còn có một Thi Vương đang ẩn náu. Nếu không chuẩn bị trước, hai người chúng ta sẽ không chế ngự nó được." Tô Mộ Huyền nói cứ như thật, chẳng qua gã lại thấy Đoan Mộc Vũ lắc đầu liên tục.
"Chuyện này ngươi suy xét quá hời hợt rồi. Nếu chỉ có như vậy, chỉ dựa vào năm người Tu Đồng Túy là đã có thể giải quyết đâu ra đấy. Ngươi không phát hiện ra bọn họ phải bó tay chịu trói sao?"
"Ta đương nhiên nhìn thấy điều đó. Nếu không phải vậy, với tính tình tâm cao khí ngạo của Tu Đồng Túy, tuyệt đối không dễ ăn dễ nói như thế. Chẳng qua, ngoại trừ việc nơi đây có Thi Vương ẩn náu thì ta thật sự không nghĩ ra còn có nguyên nhân nào khác có thể làm cho tử khí nồng nặc thu phát được tự nhiên như thế!" Tô Mộ Huyền khá rầu rĩ nói.
"Ngươi có muốn biết bản thân ta đã phát hiện ra cái gì hay không?" Lúc này Đoan Mộc Vũ đột nhiên hỏi.
"Ồ? Phát hiện ra cái gì, nói ta nghe xem sao!" Tô Mộ Huyền thoáng cái trở nên hết sức phấn chấn, mang đầy mong chờ hỏi.
"Rất đơn giản! Ta phát hiện ra, mọi người trong trấn này đều đeo một cái thạch phù dùng được xỏ bẳng sợi tơ màu đỏ. Thạch phù này có điểm kỳ quái."
Đoan Mộc Vũ suy tư nói.
"Kỳ quái ở chỗ nào?"
"Ta vẫn không thể xác định được!" Đoan Mộc Vũ lắc đầu nói.
"Vậy nhất định là có vấn đề rồi, chúng ta lập tức quay về trấn. Đầu mối này không thể để cho bọn người Tu Đồng Túy phát hiện ra trước được!" Tô Mộ Huyền lập tức nói, rồi vung tay thu lại một đống lỉnh kỉnh tài liệu bày trận. Hơn nữa chẳng thèm đếm xỉa đến việc gã chuẩn bị làm khiến người trong thế tục kinh sợ mà xuất kiếm khí ra, lôi Đoan Mộc Vũ nhanh chóng quay trở về ngoài rìa trấn nhỏ.
Lúc này được Đoan Mộc Vũ chỉ điểm, Tô Mộ Huyền cẩn thận quan sát một chút. Quả là như vậy! Trong trấn, bất kể nam nữ già trẻ, trên cổ người nào cũng đeo một sợi tơ hồng. Nhưng bởi vì nó dán sát vào da thịt, nếu không quan sát tỉ mỉ, thật sự là không thể nào phát hiện ra.
Đến lúc này, Tô Mộ Huyền đương nhiên là hết sức bội phục Đoan Mộc Vũ. Gã nhớ lúc trước Đoan Mộc Vũ chỉ ngồi ở trên con sư tử đá phơi nắng, không ngờ khả năng quan sát của hắn lại nhạy bén đến thế.
Chỉ lát sau, Tô Mộ Huyền đã hưng phấn bừng bừng quay lại, hạ thấp giọng nói: "Ngươi nói không sai, thạch phù này quả nhiên có ẩn chứa một chút bí ẩn nhưng ta lại không lần ra dấu vết. Chỉ tìm hiểu được hóa ra thạch phù này được một lão đạo sĩ tên là Khuê Mộc Chân Quân trên Tây Sơn ban cho. Nghe nói lão đạo sĩ này đã ở phụ cận trấn làm phép cầu phúc ba mươi năm qua, giữ cho vùng đất này mưa thuận gió hòa, mọi nhà an khang. Bất cứ bệnh nặng đến đâu cứ đến tay lão là đều có thể tai qua nạn khỏi. Tuy nhiên, kể từ ba tháng trước, sau lão đạo sĩ này thông báo muốn bế quan, trong toàn bộ phạm vi tám mươi dặm quanh cái trấn nhỏ này bắt đầu không ngừng có người ngã bệnh mà chết. Đến giờ, ít nhất đã chết mất hơn một ngàn người rồi."
Nghe xong những gì Tô Mộ Huyền nói, Đoan Mộc Vũ trầm mặc một lát rồi nói: "Thôi được, chúng ta tới Tây Sơn Đạo Quan xem sao. Gút mắc trong lòng ta, có lẽ có thể giải khai ở nơi đó."
Tây Sơn Đạo Quan cách trấn tương đối xa, phải đến hơn ba mươi dặm, phải đi giữa rừng sâu núi thẳm. Tuy nhiên, người tới dâng hương lại lũ lượt không dứt. Lần này, hai người Đoan Mộc Vũ đi bộ lên núi, dọc đường cố gắng không bỏ sót bất kỳ đầu mối nào có thể xuất hiện. Hơn nữa Tô Mộ Huyền lại còn uốn ba tấc lưỡi, khéo léo bắt chuyện với những người đang vô cùng thành kính đi dâng hương. Tuy vậy, bọn họ cũng chẳng thu hoạch được gì bởi trong lòng những người tới dâng hương nơi này thì Khuê Mộc Chân Quân chính là thần tiên hạ phàm. Hiện giờ lão đã một trăm ba mươi tám tuổi, không gì không làm được, cứu khổ cứu nạn. Bọn họ lại còn tin tưởng chắc chắn, nhất định là do lão đạo sĩ bế quan nên tà ma mới có thể nhân cơ hội đó mà xâm nhập.
Suốt hành trình chạy tới Tây Sơn Đạo Quan, chỉ thấy Đạo Quan này được xây dựng cực kỳ nguy nga. Đặc biệt chính giữa ba tòa đại điện, mỗi bên đều có một pho tượng khổng lồ. Pho tượng có ba cái đầu, lưng có hai cánh, được tạc theo hình dáng của Khuê Mộc Thiên Lang. Nhớ ngày đó, nó dám hung hăng càn quấy trước mặt Yêu đế Đào Ngột là Đoan Mộc Vũ, cho nên bị hắn thẳng tay đánh cho một trận. Kể từ đó mỗi khi nhìn thấy hắn, nó phải tránh mặt. Nhưng hiện giờ không ngờ lại còn có thể nhìn thấy pho tượng được cúng bái của nó ở Nhân Giới, hắn thật sự muốn phì cười!
Tô Mộ Huyền cũng biết hình dáng của Khuê Mộc Thiên Lang. Dù sao đi chăng nữa, trong tu hành giới loài người, đám thượng dị thú thật sự là kẻ địch không đội trời chung.
"Quả nhiên là có vấn đề! Lão đạo sĩ này nhất định là lang yêu, nếu không lão ta đã không thể nào công khai dựng tượng Khuê Mộc Thiên Lang như vậy!" Tô Mộ Huyền nói như đinh đóng cột.
"Hừ! Tô Mộ Huyền, có biết thế nào gọi là kẻ trước người sau không? Các ngươi đã tới muộn!"
Lúc này ở ngay giữa ba tòa đại điện, có một người đi ra chính là Liên Trì luôn đồng hành với Tu Đồng Túy. Hiển nhiên, lúc trước quay về trấn, bọn họ đã quan sát kỹ lưỡng một lượt, cũng phát hiện ra thạch phù có điểm kỳ quái cho nên mới lần đến Tây Sơn Đạo Quan này.
Đúng lúc đó, bốn người Tu Đồng Túy cũng nối đuôi nhau từ trong đại điện đi ra. Chẳng qua Đoạn Hồng Văn lại đang giơ tay nhấc theo một đạo sĩ trung niên mang gương mặt giận dữ. Đạo sĩ kia chỉ là một người bình thường, không nhận ra có chút pháp lực nào. Hiện giờ y đang lớn tiếng mắng chửi không ngớt: "Các ngươi quá mức làm càn rồi, có còn vương pháp không đây. Ông trời sẽ giáng tai hoạ xuống trừng phạt đám người các ngươi!"
"Hừ? Ông trời? Chẳng phải chỉ là Khuê Mộc Thiên Lang thôi sao! Đồ đạo sĩ chó má, lại dám cúng bái Khuê Mộc Thiên Lang. Quả thực ngươi quá mức vô lương tâm, dám lừa gạt người lương thiện! Hãy thành thật khai báo, lão đạo sĩ kia đã trốn đi đâu? Nếu không, ta sẽ ném ngươi xuống khe núi nuôi chó hoang ngay." Đoạn Hồng Văn uy hiếp không thương tiếc.
Hành động đó đã làm kinh động một số người đang thành kính dâng hương. Bọn họ kéo nhau xúm lại nổi giận mắng mấy người không thành tâm. Tuy nhiên đám người Tu Đồng Túy chẳng buồn quan tâm tới mấy câu chỉ trích mang tính uy hiếp của người phàm. Liên Trì vận pháp lực rống lên một tiếng giận dữ, khiến toàn bộ số người đó bị chấn động ngất lịm.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tên đạo sĩ trung niên rõ ràng bị dọa tới mất mật, không dám giấu diếm gì nữa, nói lắp ba lắp bắp: "Chư... chư vị... hảo hán, lão thần tiên đang... đang... bế quan sau núi."
"Ra sau núi!" Tu Đồng Túy đằng đằng sát khí liếc qua hai người Đoan Mộc Vũ một cái, ném tên đạo sĩ trung niên mềm như bún xuống đất. Năm người bọn họ lập tức phóng kiếm, bay thẳng ra sau núi.