“Đừng gây rắc rối, chủ nhân của chiếc BMW đó là xã hội đen, nếu như anh ta mà biết anh báo cảnh sát thì nhất định sau này sẽ tính sổ với anh đấy”.
Trong bệnh viện thành phố Tần toàn là bệnh nhân và người nhà bệnh nhân, không ai muốn đụng chạm với người đàn ông đi xe BMW đó, hắn hống hách, mắng Trần Đức:
“Nhìn tao bằng ánh mắt đó làm gì? Tao sợ quá đi mất. Ánh mắt hung dữ như thế, lẽ nào muốn đánh người sao? Mày ra tay thử xem”.
Trần Đức thật sự không muốn để Tử Hàm nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của mình, anh làm lơ với người đàn ông đi xe BWM và nói với Đàm Thu: “Đưa Tử Hàm đi đi, anh ta không dám làm gì đâu”.
“Vâng”.
Ánh mắt của Đàm Thu rất kiên định, có lẽ vì cả hai cùng đến từ nông thôn hoặc cũng có thể là vì cậu ấy cảm thấy Tử Hàm đáng yêu, không cần suy nghĩ đã đồng ý với Trần Đức ngay, bế Tử Hàm lên và nói: “Đi nào, đi chơi với anh nha!”
Mặc dù Tử Hàm chỉ mới có mười tuổi nhưng lại rất hiểu chuyện, mạnh mẽ nói: “Rắc rối do Tử Hàm gây ra, Tử Hàm không đi đâu! Em phải cùng anh Bát Hoang vượt qua khó khăn”.
Cô bé trượt xuống khỏi vòng tay của Đàm Thu, đến bên cạnh Trần Đức, nắm lấy tay anh và nói: “Anh Bát Hoang, em muốn ở lại”.
“Ầy…”
Trần Đức thở dài, anh biết cô nhóc sợ anh xảy ra chuyện nên mới ở lại bên cạnh anh, nhưng cô bé lại không biết rằng, nếu như mình ở lại đó thì anh sẽ không tiện đánh thẳng tay.
“Được”.
Trần Đức không từ chối được Tử Hàm, xoa nhẹ lên đầu cô bé rồi nói với vẻ yêu chiều: “Vậy thì em cứ ở bên cạnh anh”.
“Này, nhóc con, có phải mày không nghe thấy lời tao nói không?”. Người đàn ông đi BMW giận dữ nói: “Mẹ kiếp, tao bảo mày đền tiền, mày có biết chiếc BMW này của tao bị trầy một chút là phải mất bao nhiêu tiền không hả? Tính hai trăm ngàn là đã bớt cho mày rồi đấy”.
“Hừ…”
Trần Đức cười lạnh lùng, tạm chưa nói đây có phải là một cái bẫy hay không, càng không cần nói cánh cửa xe mà Tử Hàm quẹt trúng có đáng hai trăm ngàn hay không mà nếu như chỉ đơn giản là chuyện va vào nhau thôi thì Trần Đức có thể đã giải quyết xong.
Nhưng.
Người đàn ông đi BMW đó hoàn toàn không nên đánh Tử Hàm một bạt tai.
Đến giờ mà dấu tay ửng đỏ trên mặt Tử Hàm vẫn chưa lặn.
Trần Đức chắc chắn không nhịn được chuyện này.
“Ù…”
Trần Đức định lên tiếng thì đột nhiên điện thoại trong túi rung lên, là điện thoại của Phì Tứ.
Anh tạm thời gác lại chuyện của người đàn ông đi BMW.
Trần Đức bắt máy: “Alo!”
Có mấy chiếc xe dừng trước cổng bệnh viện, trong đó có hai chiếc Land Rover, một chiếc Mercedes-Benz màu đen.
Trong chiếc Mercedes-Benz, một người đàn ông tầm ba mươi tư, ba mươi lăm tuổi nhìn vào điện thoại với vẻ cung kính và nói:
“Anh Bát Hoang, chào anh, tôi là Hoàng Dương, đàn em của lão đại, tôi đã đến trước cổng bệnh viện rồi, bây giờ anh có thể ra đây không?”
“Đợi một lát, tôi đang gặp chút rắc rối ở đây”, đầu kia của điện thoại có giọng lạnh lùng của Trần Đức truyền đến.
Rắc rối?
Hoàng Dương hơi chau mày.