Chương 650
Hơn nữa, còn không thở dốc lấy một cái, cứ như đó chỉ là hành động rất bình thường.
Mẹ kiếp!
Quá mạnh!
Tất cả những nhân vật nổi tiếng và giới nhà giàu có mặt tại đây đều hoảng sợ, da đầu tê rần, những người vừa phản đối Hàn Huyền Tông run lẩy bẩy, trái tim đập bang bang trong lồng ngực, gần như sắp vọt ra ngoài luôn rồi.
“Phụt!”
Trương Thiên Dương phun ra một búng máu, nhìn chằm chằm vào Hàn Huyền Tông.
“Chủ tịch Trương, ông sao rồi?”, Tiêu Mạn Y biến sắc, lo lắng hỏi.
“Không có…”
Trương Thiên Dương muốn nói không có việc gì, nhưng vừa nói được hai chữ thì lại ho ra máu, sắc mặt ông ta tái nhợt như tờ giấy.
Tiêu Mạn Y vội bò qua, đỡ ông ta dậy, thấp giọng nói: “Cố chịu đựng, nhất định anh ấy sẽ đến cứu chúng ta”.
“Vừa rồi hình như ông cũng phản đối?”, Hàn Huyền Tông quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên phát biểu sau Trương Thiên Dương: “Tôi nhớ không lầm thì ông là người nhà họ Cung ở thành phố Tần?”
“Tôi…”
Người đàn ông trung niên chỉ vừa nói được một chữ thì đột nhiên, Hàn Huyền Tông vung nắm đấm lên, nện mạnh vào đầu ông ta.
“Rắc!”
Ngay lập tức, trước mắt người đàn ông trung niên tối sầm, vị trí thái dương bị đánh trực tiếp biến dạng, vặn vẹo, lõm vào trong, xương sọ dập nát, đầu phình ra.
Phút chốc, người đàn ông họ Cung kia đã chết.
Những nhân vật lớn xung quanh hoàn toàn ngậm miệng, không dám nói thêm lời nào nữa. Không chỉ riêng những người vừa lên tiếng, ngay cả những người không lên tiếng cũng biểu hiện vô cùng khó coi.
Ma quỷ!
Lão già này đúng là ma quỷ, chỉ một lời không hợp ý liền ra tay giết người.
Những người bình thường đến tham gia tiệc mừng thọ đều cảm thấy ngạt thở, sống lưng lạnh toát, mặt mày tái nhợt và tràn đầy hoảng sợ, cứ có cảm giác ngay một giây sau bản thân sẽ mất mạng.
Những võ giả của Hiệp hội võ thuật Hoa Bắc thì tương đối bình tĩnh.
Thật ra, những gì mà Hàn Huyền Tông vừa thể hiện còn chưa đến 1% thực lực của ông ta.
“Tôi hỏi lại một lần nữa!”
“Ai tán thành?”
“Ai phản đối?”
Hàn Huyền Tông giết người như giết gà, mà vẻ mặt vẫn thản nhiên như không có chuyện gì. Giọng ông ta trầm khàn, hệt như chuông đồng vang vọng bên tai mọi người.
Tất cả đều bàng hoàng, gần như vô thức thốt lên:
“Tôi tán thành!”
“Tôi cũng tán thành!”
“Tôi đồng ý với lão tổ Hàn, lão tổ thiên thu vạn tuế!”