Ông ta vốn tưởng Trần Đức gặp chuyện rồi.
Dù gì vừa rồi Khổng Hoằng Nghĩa cũng quá tự tin, từ động tác cho đến biểu cảm trên mặt ông ta chẳng khác gì đã giết chết Trần Đức thật.
Trên thực tế, ông ta quả thực rất mạnh.
Dù là người bình thường cũng có thể cảm nhận được Khổng Hoằng Nghĩa tuyệt đối không tầm thường.
Nhưng mà…
Chết vẫn cứ chết.
Hồ Thái Minh quỳ mọp trên đất như một con chó, chỉ ngẩng đầu lên nhìn Trần Đức:
“Cậu Trần… làm ơn tha cho tôi đi, chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi tình nguyện tặng cho cậu mười tỷ! Không, tôi tình nguyện tặng cho cậu toàn bộ tài sản nhà họ Hồ, tất cả, tất cả cho cậu hết!”
“Cả cái này nữa, cái này tôi trả lại cho cậu!”
Hồ Thái Minh cầm lên một chiếc hộp dài, đây là hộp đựng bức tranh Thanh Hà Thượng Đồ mà ông ta vừa đấu giá được, hai tay cung kính dâng lên cho Trần Đức…
“Ông tham sống sợ chết thật đấy, ha ha ha…”, Trần Đức cầm lấy Thanh Hà Thượng Đồ, lạnh lùng bỏ lại một câu, sau đó xoay người đi thẳng.
Bước tới trước mặt Trương Thiên Dương, anh đưa bức tranh cho ông ta: “Cho ông này!”
Trương Thiên Dương cả kinh.
Sau đó, trong mắt tràn ngập vui sướng điên cuồng, vội vàng nhận lấy: “Cảm ơn cậu Trần!”
Nhận lấy Thanh Hà Thượng Đồ, trong lòng Trương Thiên Dương cực kỳ phấn khích, cái thân già run lên thấy rõ.
Sở dĩ phấn khích…
Không phải là vì ông ta thích Thanh Hà Thượng Đồ.
Ông ta hoàn toàn không có hứng thú đối với đồ cổ.
Hơn nữa, Thanh Hà Thượng Đồ cũng chỉ hơn ba tỷ mà thôi, số tiền này chẳng là gì trong mắt ông ta cả…
Nếu là lúc bình thường được Trần Đức tặng những thứ này, ông ta hẳn sẽ từ chối, dù sao ông ta cũng không thiếu, và cũng không có ý nhận thứ gì của Trần Bát Hoang.
Nhưng giờ phút này thì khác.
Đối với bất kỳ ai, Thanh Hà Thượng Đồ cũng là một củ khoai nóng phỏng tay, bên ngoài ai cũng biết nó thuộc về nhà họ Hồ.
Sở dĩ đưa cho ông ta, hoàn toàn không phải là do Trần Bát Hoang không thể giải quyết được củ khoai nóng này.
Mà là từ lúc này trở đi, anh đã thực sự xem ông ta là người một nhà, đã chấp nhận ông ta!
“Cậu Trần, cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cậu giải quyết mọi rắc rối này”, Trương Thiên Dương nắm chặt bức tranh trịnh trọng nói.
“Ừ”.
Sau khi tặng cho Trương Thiên Dương một ánh mắt tán thưởng, Trần Đức xoay người, đi vào nhà vệ sinh rửa sạch vết máu trên tay.
Sau đó, Trương Thiên Dương đích thân mang linh thạch tới, cùng với một bi đông rượu, bên trong bi đông tất nhiên là rượu nhà họ Trần ủ suốt trăm năm nay.