…
“Cậu Trần, cậu thấy đám người kia không?”, Quan Hổ đứng cạnh, chỉ vào hai bóng người ngồi ở ghế thứ 888 nói.
Đó là một ông lão hơn 60 và một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi mấy tuổi.
Thấy Trần Đức nhìn sang, Quan Hổ mới nói tiếp: “Họ chính là người nhà họ Hồ, ông lão lớn tuổi kia là gia chủ hiện tại của họ. Còn người đàn ông trung niên kia, tôi từng nói chuyện với ông ta, nghe có vẻ như là người đến từ vùng khác”.
“Thú vị”.
Trần Đức liếc hai người kia, khóe miệng khẽ cong.
Không ngờ nhà họ Hồ lại mời tới một võ giả.
Như cảm giác được ánh mắt của Trần Đức, người đàn ông kia cũng ngẩng đầu nhìn về phía anh, khóe miệng cũng khẽ cong, mấp máy môi nói với anh:
“Cún con, mạng của cậu là của tôi!”
Người đàn ông dùng kỹ thuật đọc môi, từ vẻ mặt, ánh mắt, động tác của ông ta không có chút nào là không lộ ra vẻ khinh bỉ anh.
Sắc mặt Quan Hổ lập tức sa sầm xuống, đương nhiên là ông ta cũng biết cái kỹ thuật đọc môi đơn giản ấy, bèn trầm giọng nói:
“Cậu Trần, cậu chờ tôi một lát, tôi sẽ mời người kia ra ngoài ngay!”
“Khỏi”.
Trần Đức xua tay: “Người kia là một võ giả, tạm thời cứ mặc ông ta”.
“Võ… võ giả?”
Quan Hổ ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ người đi theo gia chủ nhà họ Hồ lại là một võ giả. Ông ta cười khổ nói: “Xem ra vì muốn đối phó với cậu, nhà họ Hồ đã dốc hết vốn liếng”.
Trần Đức nhàn nhạt nói, cũng chẳng để ý mấy. Giờ anh chỉ mong buổi đấu giá mau bắt đầu để xem rốt cuộc thì Thanh Hà Thượng Đồ có giá bao nhiêu.
“Còn 30 giây nữa buổi đấu giá sẽ bắt đầu, mời các quý ông, quý bà nhanh chóng ổn định chỗ ngồi. Trong lúc đấu giá, mong mọi người hãy im lặng, đừng tùy tiện đi lại. Nếu cần phục vụ, chỉ cần cầm lấy điện thoại trên bàn, gửi yêu cầu cho nhân viên là được, xin cảm ơn!”
Giữa thính phòng truyền đến hình ảnh đếm ngược cùng với sự nhắc nhở về quy định.
Dưới lời nhắc nhở ấy, mỗi một ông lớn tham gia buổi đấu giá đều thôi không nói chuyện với nhau nữa, bắt đầu ngồi xuống. Quan Hổ ngồi ở bên cạnh Trần Đức. Hôm nay, ông ta sẽ thay Trương Thiên Dương tiếp đón Trần Đức.
“Buổi đấu giá sắp bắt đầu…”
Sau một tiếng nhắc nhở, ngọn đèn trong hội trường lập tức tối đi, cuối cùng phụt tắt, chìm trong bóng tối.
Chưa đến 10 giây thì âm nhạc đã vang lên, trên đài, ngọn đèn bừng sáng, một điệu múa và tiếng hát bắt đầu cất lên, không khí lập tức trở nên sôi động.
“Thưa các vị lãnh đạo, các quý ông, quý bà. Chào mừng mọi người đến với buổi đấu giá lần thứ 17 tại trung tâm Thế Kỷ. Tôi là Miêu Tiểu Thanh, người dẫn chương trình đêm nay!”
Sau điệu múa ấy, Miêu Tiểu Thanh mặc một chiếc sườn xám, tao nhã bước ra từ trong ánh đèn. Cô ấy vốn đã xinh đẹp, cộng thêm chiếc váy sườn xám mang đậm nét Phương Đông lộ ra dáng người ma mị lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Cô ấy quả thật là một người rất giỏi, chỉ đôi ba câu đã khiến bầu không khí trong hội trường sôi động lên. Bất kể là ông lớn trong giới kinh doanh hay chính phủ đều cảm thấy Miêu Tiểu Thanh rất khéo.