Nhìn thoáng xác chết của Hoa Ban Hổ dưới đất, hắn không khỏi lạnh run cả người, sau đó lên xe, cũng không quan tâm là rượu lái hay người lái, nhanh chóng khởi động xe chạy trối chết, toàn bộ quá trình không tới một phút đồng hồ.
Ở một diễn biến khác.
Đám ba tên Đầu Trọc chạy điên cuồng.
Không dám ngừng lại một giây nào.
Sau khi chạy thục mạng nửa giờ…
Bao nhiêu sức lực cạn sạch.
Đến khi không thể chạy nổi nữa mới đừng lại, thở hồng hộc đớp từng hớp không khí.
“Đầu… Đầu Trọc… Anh nói… thứ đó… Là ma thật hả?”, một tên đàn em vừa thở vừa hòi.
“Không biết, không biết”, vừa nghĩ đến thằng hề đó, Đầu Trọc lại rùng mình một cái.
“Đầu… Đầu Trọc…”
Trên mặt tên đàn em còn lại đột nhiên cứng đờ, nhìn chằm chằm về phía trước: “Hắn… Hắn tới”.
“Cái đệt mày đừng có dọa tao, tao…”
Đầu Trọc còn chưa dứt lời, liền thấy cách đó không xa, một bóng người đang bước tới chỗ bọn chúng.
Toàn thân đồ đen.
Mặt nạ chú hề.
“Đệttttt!”
“Chạy mau!”
Đám ba người Đầu Trọc giật bắn mình, vô thức chạy trối chết.
Thế nhưng.
Bọn chúng đúng là sợ hãi quá rồi.
Vừa chạy được vài bước đã chân nọ đá chân kia ngã dúi dụi.
Ngay lúc đó.
Chàng hề đã bước tới trước mặt bọn chúng, dưới lớp mặt nạ là đôi mắt lạnh băng, nhìn cả ba với ánh mắt châm biếm.
“Mày… Mày không phải ma?”, Đầu Trọc nhìn xuyên qua mặt nạ, trừng trừng đôi mắt bên dưới.
Con mắt của ma làm sao lại giống người như thế?
Chàng hề không nói gì.
Trong tay xuất hiện một con dao găm.
“Mày rốt cuộc là ai?”, Đầu Trọc sợ hãi, lúc này dù hắn muốn chống trả nhưng không còn chút sức nào.
“A…”
Lúc này.
Tay kia của chú hề chậm rãi giở mặt nạ ra.
Tiếp đó…
Khuôn mặt như tượng tạc, ngũ quan cân đối hài hòa hiện lên trong mắt ba người Đầu Trọc.
“Là mày!”
Đầu Trọc thất kinh: “Trần… Trần… Trần Bát…”