“Má nó, mày tưởng ông mày sợ bố mày, sợ Phì Tứ à? Bọn họ là cái khỉ gì? Ông mày sợ bọn họ?”
Trong lúc nói chuyện, Hoa Ban Hổ giơ chân đạp lên người Mạc Thiếu Dương, sau đó nói với lão Đầu Trọc: “Đánh cho tôi, đánh cho mẹ nó cũng không nhận ra nó!”
“Được!”
Lão Đầu Trọc nắm chặt nắm đấm, không nói hai lời, lập tức vung quyền, ba người còn lại cũng đồng thời ra tay. Bọn họ hung hăng tẩn Mạc Thiếu Dương một trận, trút hết toàn bộ những ấm ức lúc ở quán bar lên người hắn ta.
“Hoa Ban Hổ, mày dám… ui…”
“Hoa… anh Hổ, rốt cuộc anh muốn gì, muốn tiền tôi cho anh!”
“Huhu… anh Hổ, tha cho tôi, cầu xin anh!”
Mạc Thiếu Dương ôm đầu, lúc ban đầu hắn còn cương, nhưng chưa đến ba phút đã hoàn toàn bị dọa sợ, chỉ biết ôm đầu khóc rống, không ngừng dập đầu: “Cầu xin các người đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà! Van xin các người!”
Diêm Mộng đứng bên cạnh cũng hoảng sợ không thôi, vô thức kêu lên: “Đừng đánh nữa, sẽ chết người đó, mau dừng tay, nếu không dừng tay, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
“Ồ…”
Hoa Ban Hổ cười lạnh, phất phất tay ra hiệu mấy người lão Đầu Trọc lui sang một bên.
Tiếp đó, hắn khoanh tay trước ngực, bước từng bước thong thả đến trước mặt Mạc Thiếu Dương: “Cậu Mạc, sao rồi, cậu cảm thấy thế nào?”
Đây là lần đầu tiên Mạc Thiếu Dương đối mặt với chuyện kiểu này, cũng là lần đầu hắn ta bị đối xử như vậy.
Vốn dĩ, hắn ta cho rằng thân phận, địa vị cùng tiền tài của mình có thể khiến Hoa Ban Hổ động lòng, nhưng không ngờ đối phương lại chẳng chút để tâm.
Ổn? Hay không ổn?
Hắn ta không dám trả lời câu hỏi này.
Nếu hắn ta nói vẫn còn ổn, có khi Hoa Ban Hổ lại tẩn cho hắn ta thêm một trận.
Còn nếu nói không ổn, nói không chừng sẽ khiến Hoa Ban Hổ mất hứng, cuối cùng cũng sẽ bị đánh thêm một trận.
Vẻ mặt Mạc Thiếu Dương trông rất đáng thương, kiểu như bé ngoan rất đau khổ nhưng bé ngoan sẽ không nói ra đâu, nước mắt hắn ta âm thầm lăn dài trên má, thoạt nhìn có hơi ngốc nghếch.
“Ha ha, thằng nhóc này, chỉ có một chút can đảm mà cũng dám học đòi người ta ra vẻ?”, Hoa Ban Hổ vỗ nhẹ lên mặt Mạc Thiếu Dương: “Lần sau có gặp ông mày thì nhớ biết điều một chút, biết không hả?”
“Được, anh Hổ, nhất định, em nhất định sẽ nghe lời!”, Mạc Thiếu Dương sợ hãi, gật đầu hệt như con chó.
“Ừm, hôm nay ở quán bar, bọn tao bị tổn thương như vậy, mày định bồi thường thế nào?”
“Tiền, em sẽ bồi tiền!”, Mạc Thiếu Dương nói: “Năm trăm ngàn, anh Hổ, em gửi anh 500 ngàn có được không? Sau này chúng ta chính là anh em!”
Hoa Ban Hổ cười nói: “Hôm nay mày mời rượu cũng ngót nghét 1 triệu đúng không? Mấy anh em tao còn không bằng… rượu của mày à? Không hợp lý cho lắm!”
“Đúng là không hợp lý, thế nhưng anh Hổ, em thật sự chỉ có chừng đó, trong thẻ của em còn lại có hơn 600 ngàn mà thôi!”
Mạc Thiếu Dương tỏ vẻ khổ sở.