“Tôi vốn không định ép buộc cô, dù sao dưa cố hái thì không ngọt, nhưng bây giờ cô lại cứng rắn như vậy, cũng không trông chờ có ngọt hay không, chỉ cần làm dịu cơn khát là được”.
Phì Tứ đứng dậy, cởi áo trên người ra: “Tôi tin khi cô biết sự lợi hại của Tứ gia đây, sau này không cần tôi gọi, cô cũng sẽ tự tới”.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Thiên Tuyết trở nên khó coi, bước chân khẽ di chuyển rồi lùi lại, cảnh giác nhìn hai tên đàn em của hắn ta, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
“Bà chủ, cô nghe theo Tứ gia của chúng tôi đi, hôm nay cô không còn sự lựa chọn nào khác đâu”, một tên thuộc hạ cười châm chọc: “Giả vờ trong sáng cái gì nữa? Mở quán bar, có được mấy người phụ nữ không phóng đãng?”
“Đúng thế, nếu cô tự nguyện thì chúng tôi cũng đỡ phải ra tay làm cô đau”, tên còn lại lên tiếng.
Mặt Hạ Thiên Tuyết càng lúc càng tái, cô vô thức liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt.
Bát Hoang, anh vẫn chưa đến sao…
Bây giờ chỉ Trần Bát Hoang mới có thể cứu cô, cũng chỉ Trần Bát Hoang mới có khả năng cứu được cô.
Nhưng đến giờ.
Anh cũng chưa đến.
Trong lòng Hạ Thiên Tuyết đã bắt đầu thấy hơi tuyệt vọng.
“Bà chủ, nếu cô không tự đi thì đừng trách anh em chúng tôi đấy, sau này thành người phụ nữ của Tứ gia thì đừng trả thù chúng tôi”.
Đàn em của Phì Tứ thấy Hạ Thiên Tuyết vẫn luôn lui về phía sau, đã tới mép cửa thì nháy mắt, ra hiệu cho tên còn lại tóm lấy Hạ Thiên Tuyết.
Hạ Thiên Tuyết tuyệt vọng, chuẩn bị phản kháng đến cùng.
“Rầm!”
Đột nhiên có tiếng động lớn vang lên.
Cánh cửa gỗ mà Hạ Thiên Tuyết đang dựa đột nhiên bị đấm thủng tạo thành một lỗ hổng.
Cảnh tượng này khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
Hai vệ sĩ của Phì Tứ cũng khựng lại, vô thức nhìn về phía lỗ hổng.
Một bàn tay đưa vào từ bên ngoài cái lỗ, mở cánh cửa đang khoá.
Ngay sau đó, một bóng người mở cửa bước vào.
Đây là một người đàn ông khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu, để kiểu đầu vuông, ăn mặc đơn giản, cao khoảng một mét bảy mươi tám, vẻ mặt bất cần đời.
Sau khi bước vào phòng, anh nhìn lướt qua một lượt những người bên trong.
Cuối cùng, anh ôm Hạ Thiên Tuyết vào lòng, khóe miệng nhếch lên tạo thành một vòng cung:
“Xin lỗi, tôi đến muộn”.