Hàn Vân Sơn ngồi bệt trên mặt đất, vẻ mặt bất an hoảng loạn, cả người như già đi chục tuổi. Một đấm của Trần Bát Hoang đã đánh bại không chỉ một mình Giang Hồ Hải…
Anh đã đánh bại sự tự tin của nhà họ Hàn, cũng như sức mạnh, tâm trí và linh hồn của Hàn Vân Sơn, ông ta cảm thấy cả nhà họ Hàn có lẽ đã bị cú đấm đó nghiền nát!
“Không…”
Vẻ mặt Hàn Vân Sơn cực kỳ tuyệt vọng.
Lão tổ của nhà họ Hàn không có ở đây, Giang Hồ Hải đã bị đánh bại.
Ai có thể chống lại thanh niên này?
“Trời ơi…”, Hàn Vân Sơn tuyệt vọng, trước đây ông ta cực kỳ cực kỳ cực kỳ tự tin, không xem Trần Bát Hoang ra gì.
Chỉ là khoảnh khắc này, một đôi mắt già nua đầy tuyệt vọng.
“Người nhà họ Hàn, rốt cuộc đã chọc phải người nào thế này!”, ông ta ngồi thừ dưới đất, tâm tình phức tạp, vừa hối hận vừa sợ hãi.
Tại sao ông ta lại bảo Hàn Tùng đến nhà họ Tống?
Tại sao lại để cho tên biến thái Hàn Thái kia đi xử lý Trần Bát Hoang?
Tại sao lại ra vẻ trong video, ra vẻ trước mặt Trần Bát Hoang làm gì?
Tại sao lại để anh tìm đến tận cửa?
Không nên mà!
Biết vậy đã chẳng làm!
Từ đáy lòng Hàn Vân Sơn dâng lên một nỗi tuyệt vọng vô tận, ông ta thất thần:
“Lẽ nào, nhà họ Hàn lớn mạnh, nhà họ Hàn được truyền thừa qua nhiều thế hệ, bây giờ thực sự sắp… bị tiêu diệt rồi sao?”
Giang Hồ Hải bị đánh bay, Hàn Vân Sơn và Hàn Tùng ngồi thừ trên mặt đất, vẻ mặt khiếp sợ, trong lòng nổi lên từng đợt sóng gió.
Ngược lại, sau khi Trần Bát Hoang đấm xong cú đấm đó, anh không tiến lên nửa bước cũng không lùi lại nửa bước, thân hình cao lớn, đứng thẳng ở chỗ cũ, vẻ mặt lãnh đạm.
Như thế, mọi thứ đều trong dự tính của anh.
Trên thực tế, quả thực là chuyện trong dự tính, thời điểm nhìn thấy Giang Hồ Hải, anh đã có thể thấy được cảnh giới của đối phương.
Dùng cảnh giới tu luyện của anh phán đoán, Giang Hồ Hải chẳng qua chỉ mới miễn cưỡng đạt đến cảnh giới ngưng khí hậu kỳ.
Khoảng cách giữa hai người là rất lớn, giống như sự khác biệt giữa mây và bùn!
Tám người do Trương Thiên Dương phái đến đều kinh hãi không thôi, đêm nay tư tưởng vốn có của bọn họ hết lần này đến lần khác được làm mới, không ngừng bị phá vỡ, rồi lại được làm mới…
Vốn nghĩ rằng chuyến đi này chắc chắn sẽ toàn là gió tanh mưa máu, cực kỳ tàn khốc và đầy thử thách…