Ngay cả Tống Thiên Hổ và Tống Thiên Long cũng tức giận không kém, siết chặt nắm đấm.
Tống Ngữ Yên và Trần Đức liếc mắt nhìn về phía chiếc Land Rover.
Trên chiếc xe đó, có hai người đang ngồi.
Một người đàn ông trạc tuổi Trần Đức và một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi.
Người trẻ tuổi ngồi ở ghế phụ.
Người lớn tuổi ngồi ở ghế lái.
“Cậu chủ…” Hàn Công Quyết vừa nhìn thấy nam thanh niên ngồi ở ghế phụ, hắn ta cô nén cơn đau, quỳ xuống trước chiếc Land Rover, cúi đầu, cả người run lên: “Thực xin lỗi, cậu chủ, tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ”.
“Vô dụng’.
Nam thanh niên ngồi ở ghế phụ liếc nhìn Hàn Công Quyết và cánh tay bị gãy kia, lạnh lùng hừ một tiếng.
Ngay cả một chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng không xử lý được thì không xứng đi theo hắn.
Trên ghế lái, tài xế bước xuống xe, cung kính giúp Hàn Tùng mở cửa, thanh niên nọ cao ngạo bước xuống.
Hắn đeo một chiếc đồng hồ Rolex trên cổ tay, thắt lưng LV, quần áo đều được đặt may, mọi thứ trên người hắn đều là hàng hiệu xa xỉ.
Hắn không thèm để ý đến Hàn Công Quyết, mặc hắn ta đang quỳ dưới đất, đi đến ghế sô pha ngồi xuống, sau đó di chuyển ánh mắt về phía Tống Ngữ Yên.
Khoảnh khắc nhìn rõ cô ấy, trong mắt hắn hiện lên một tia tham lam.
Đôi khi sắc đẹp cũng là một cái tội, vẻ đẹp của cô ấy đã khơi dậy một suy nghĩ nào đó trong đầu hắn ta.
“Tống Ngữ Yên, để tôi tự giới thiệu trước. Tôi tên là Hàn Tùng. Bố tôi và mẹ cô là anh em ruột. Theo quan hệ thế gian, cô nên gọi tôi một tiếng anh họ”.
Hàn Tùng chậm rãi nói: “Có điều cô chỉ là người bị nhà họ Hàn bỏ rơi, cho nên hông xứng gọi tôi là anh họ”.
Tống Ngữ Yên không nói.
Lúc này, im lặng là cách tốt nhất để ứng phó với đối phương.
“Nói thật, nhà họ Hàn của tôi ở Giang Bắc, chỉ cần giẫm chân một cái là có thể lật trời. Hàn Tùng tôi căn bản không quan tâm đến chút tài sản này của cô chút nào. Nêu không phải do nhà tôi sắp xếp, tôi chắc chắn sẽ không đến một nơi như thành phố Tần này”.
Hàn Tùng nói thật, chi một nhà họ Tống nhỏ bé, hắn không thèm để mắt đến, thậm chí còn tỏ vẻ khinh thường khi tới đây.
“Muốn trách thì trách bô cô, rảnh rỗi đi lại với người nhà họ Hàn làm gì? Lừa người nhà họ Hàn làm vỢ thì phải trả giá”.
“Tống Ngữ Yên, sự kiên nhẫn của tôi đã cạn kiệt. Tôi không biết cô làm thế nào để đánh bại Hàn Công Quyết, nhưng… tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn nghe lời, giao ra những thứ tôi muốn”.
“Cánh tay của Hàn Công Quyết xem như là thù lao để đổi lấy những thứ đó. Nêu không, nhà họ Tống đều phải chết, đến một con chó cũng không sống nổi”.
Khi nói ra những lời này, Hàn Tùng nói rất hờ hững, tựa như giết người không phải là chuyện gì to tát.
“Anh có thể giết, tôi sẽ không ngăn cản anh”, Tống Ngữ Yên cười khẩy, cuối cùng lên tiếng: “Nhà họ Hàn ở Giang Bắc, quả thực mạnh hơn nhà họ Tống tôi”
Tống Ngữ Yên không ngờ mẹ cô thực sự là người của nhà họ Hàn ở Giang Bắc!
Tống Thiên Hổ và Tống Thiên Long cũng sừng sốt không kém.
Giang Bắc lớn hơn thành phô Tần gấp ba lần, ở đó có rất nhiều danh môn vọng tộc.
Trong số đó, nhà họ Hàn ở Giang Bắc đứng đầu trong sô các danh môn vọng tộc này.
Nhà họ Hàn giậm chân, Giang Bắc rung động ba lần, đây không phải là chuyện đùa, ngay cả thị trưởng thành phố Giang Bắc cũng phải nể mặt nhà họ Hàn.
Không ai ngờ Hàn Nguyệt Tiên lại là người của nhà họ Hàn ở Giang Bắc.
Nhà họ Tống, tập đoàn dược phẩm Thiên Vũ, e là chỉ giống như hạt cát trong sa mạc của nhà họ Hàn.
“Nhà họ Hàn rất mạnh, nhưng đáng tiếc, Hàn Tùng, anh thật sự giết hết người trong nhà họ Tống tôi?” ngừng một lát, Tống Ngữ Yên nói tiếp: “Thật sự cho rằng nhà họ Tống tôi không có ai, nghĩ nhà họ Tống tôi dễ bị ức hiếp sao?
“Nhà họ Tống tôi xảy ra chuyện thì chắc anh cũng không ra khỏi thành phô Tần và quay về Giang Bắc được đâu!”