Hoàng Tố Tố đứng ở cửa lớp học, mặt đỏ phừng phừng, lồng ngực phập phồng lên xuống.
Tục ngữ có câu ‘ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, năm mươi ngồi đất cũng chơi’.
Năm nay Hoàng Tố Tố ba mươi tư tuổi, đang đúng độ tuổi như sói như hổ, vô cùng nhạy cảm đối với một số vấn đề của bản thân, những lời nói thô tục của cậu ta đã kích thích dây thần kinh của cô khiến cô tức giận tột đỉnh.
Huống hồ, học sinh mới đến từ vùng nông thôn lại bị Hạ Kiệt bắt nạt, ấn tượng của cô về Hạ Kiệt thoáng chốc tụt xuống đáy cốc, khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ.
Cô vừa xuất hiện, cả lớp đều trở nên im ắng.
Cuối cùng các bạn cũng hiểu vì sao vừa nãy Trần Bát Hoang còn kiêu ngạo, ngông nghênh, nói đánh là đánh, đột nhiên lại chịu khuất phục, hoá ra là biết Hoàng Tố Tố đã đến.
Không ai nghiên cứu xem khả năng cảm nhận của Trần Đức đáng sợ đến mức nào, họ chỉ thấy anh thật sự quá gian xảo.
Không gian đột nhiên yên tĩnh.
Hạ Kiệt và bốn tên cùng phe mới vừa rồi còn ngông cuồng tự đại, lúc này đều đã dừng lại, vẻ mặt lúng túng, nhục nhã.
Dù sao bọn họ cũng chỉ là học sinh.
Dù có phách lối đến đâu, thấy giáo viên cũng phải sợ.
Giáo viên nắm trong tay quyền sinh sát bọn họ mà!
Nếu bị đuổi học, không nhận được chứng chỉ bằng cấp thì mấy năm nay coi như đi học phí công!
Hạ Kiệt vô cùng xấu hổ: “Cô giáo, cô nghe em giải thích, không phải như vậy đâu, là cậu ta bắt nạt em!”
“Cậu ấy bắt nạt cậu?”, Hoàng Tố Tố cười khẩy, đi thẳng vào phòng học, đặt chồng sách trong tay lên bàn: “Cầm ghế làm gì? Có phải định đánh lên đầu tôi không?”
Năm người vội vàng bỏ ghế xuống.
“Hừ, Hạ Kiệt, bình thường cậu làm mưa làm gió trong lớp tôi cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng hôm nay cậu lại nói tôi như vậy, còn bắt nạt bạn học mới. Cậu nói xem, có phải tôi đã quá nể mặt cậu rồi không?”
“Cô à… Cô nghe em giải thích đã, là cậu ta chiếm chỗ của em, còn đánh em, không tin cô hỏi các bạn khác xem!”, Hạ Kiệt vội vàng giải thích, hiển nhiên cậu ta cảm nhận được Hoàng Tố Tố đang rất tức giận.
“Đúng đó cô, chúng em có thể làm chứng”.
“Em cũng có thể”.
Bốn tên cùng chiến tuyến với Hạ Kiệt lần lượt chứng minh.
“Lại đây cho tôi, đứng trước mặt các bạn”, Hoàng Tố Tố lạnh giọng quát.
Năm người ngoan ngoãn đứng lên bục giảng, chỉ có Trần Bát Hoang vẫn đứng yên tại chỗ.
“Các cậu nói Trần Bát Hoang bắt nạt các cậu? Các cậu nghĩ tôi mù à?”