Giờ lành vừa đến, quan tài của Tống Thiên Vũ được đặt lên xe tang, đưa đến phần mộ đã lựa chọn từ trước.
Tống Ngữ Yên thất hồn lạc phách quỳ gối trước quan tài, theo xe tang tiến về phía trước.
Anh em họ của Tống Thiên Vũ đứng hai bên, sau xe tang là một loạt ôtô màu đen kéo dài đến trăm mét.
Tang lễ vô cùng hoành tráng, đoàn người nối đuôi đến nơi chôn cất, chiêng trống tang thương vang vọng khắp một vùng trời, và cứ như vậy… kết thúc.
Trên đời này có ai không chết?
Dù có là phú giáp một phương, có địa vị, được tôn sùng cũng không thoát khỏi vận mệnh.
Một vài thương nhân lớn tuổi thấy người mà thương thân mình, tất cả đều trầm mặc nhìn quan tài của Tống Thiên Vũ bị lấp lên từng chút một.
Mãi một lúc lâu sau, quan tài đã hoàn toàn biến mất, mộ phần trên sườn núi bắt đầu được xây dựng.
Đây là khu nghĩa trang của nhà họ Tống. Tống Thiên Vũ phấn đấu cả đời, xem như không hổ thẹn với cha mẹ cùng các bậc trưởng bối, hiện tại, ông cũng được chôn cất cùng một chỗ với bọn họ.
Mãi cho đến khi quan tài được chôn lấp hoàn toàn, vẫn không có bất gì chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Kê tiếp, tang lễ được kết thúc bằng một bữa cơm trưa.
Trong quán rượu, khách khứa đông đủ, vô cùng náo nhiệt.
Trương Thiên Dương cũng có mặt, sức khỏe của ông ta vừa tốt lên đã lập tức chạy đến đây, đưa tiễn Tống Thiên Vũ đoạn đường cuối cùng.
Trên khán đài trong hội trường, Tống Ngữ Yên ngồi cùng họ hàng của mình, hai người bác của cô đại diện nói lời cảm tạ đến những người đã đến tham dự tang lễ.
Tang lễ thuận lợi ngoài sức mong đợi, không có bất kỳ ai đến gây rắc rối.
Tuy nhiên, nghĩ lại cũng rất bình thường, một doanh nhân cứ thế chết đi, tuy công bô với dư luận rằng gặp tai nạn xe cộ, nhưng các vị lãnh đạo của thành phô Tần đều biết rõ đây chính là một vụ ám sát.
Hiện trường vụ việc có máu tươi cùng dấu vết ẩu đả.
Thế nên trong quá trình diễn ra tang lễ, có rất nhiều người âm thầm bảo vệ, hơn thế nữa, có mặt tại đây đều là các nhân vật quyền thế, vì lẽ đó ít có kẻ nào dám mạo hiểm chạy đến gây chuyện lúc này.
“Giám đốc Diệp, tôi cần gặp cô chủ, nếu cô ấy không ký tên thì bản hợp đồng này xem như không có hiệu lực, sẽ không cách nào tiếp nhận tài sản của chủ tịch Tống lúc sinh tiền”.
Vài ngày sau, trong biệt thự nhà họ Tống, một luật sư mặc âu phục, đeo kính đen nói với Diệp Khánh Ngôn.
Tuổi anh ta còn rất trè, thoạt nhìn không hơn 30.
Bọn họ muốn chiếm lấy tài sản nhà họ Tống, thiết lập kế hoạch hòng đá Tống Ngữ Yên ra khỏi công ty, mấy ngày nay đã bắt đầu rục rịch.
“Thi thể chủ tịch Tống còn chưa lạnh mà những lão già này đã không an phận rồi!” Diệp Khánh Ngôn thầm mắng một câu, biết rõ tình hình hiện tại, nhưng cô ấy cũng không thể làm gì hơn: “Từ khi chủ Tịch tống rời đi, cô chủ vẫn luôn giam mình trong phòng…”
“Chuyện đã đến mức lửa sém lông mày, giám đốc Diệp, hay là cô đi khuyên thử xem?”
Tống Ngữ Yên không ký tên trên hợp đồng khiến cho quy trình tiếp nhận tài sản từ Tống Thiên Vũ bị gián đoạn, Trịnh Bân cũng sẽ không lấy được thù lao từ đó.