Dao của gã áo đen đặt trên ngón tay Diệp Khánh Ngôn: “Tao đếm ba tiếng, nói ra công thức H2, nếu không tao chặt đứt mười ngón tay ả, để trước khi chết ả cảm nhận được thế nào là đau đớn!”
Đoàng!
Ầm!
Một tia sét rạch ngang nền trời, tiếng sét nổ ầm ầm bên tai.
Mưa càng thêm dữ dội.
Ánh chớp chiếu sáng khôn mặt Diệp Khánh Ngôn cùng Tống Ngữ Yên. Hai cô gái đều là mỹ nhân, một người thì thành thục quyến rũ, một người thì sở hữu đôi chân dài mê người. Mưa thấm ướt quần áo bọn họ, dính sát cơ thể càng làm nổi bật dáng người thon thả, gợi cảm.
Trong không khí ngập tràn sát ý.
Ánh mắt Wolf lộ rõ sự khát máu, gã cợt nhả nhìn Tống Ngữ Yên, bắt đầu đếm.
“Ba!”
“Hai!”
“Ngữ Yên, đừng…” Diệp Khánh Ngôn lắc đầu với Tống Ngữ Yên, một khi đã quyết định ở lại, cô ấy không còn ý định tiếp tục sống nữa.
Nêu như lúc này nói ra công thức điều chế H2, không chỉ các cô phải chết, hơn nữa còn chết một cách vô nghĩa.
Dưới cơn mưa tầm tã, Tống Ngữ Yên khóc nức nở.
Cô ấy rất hối hận, lúc trước sao lại nghiên cứu chế tạo ra thứ này.
Công thức điều chế H2 đã khiến rất nhiều người phải chết trước mặt cô ấy, nếu như lần này có thể thoát được, e rằng những gì xảy ra trong đêm nay sẽ khắc sâu vào tâm trí cô ấy.
“Một!”
Thoáng khựng lại vài giây, Wolf bình thản nói ra chữ
Một”.
Tống Ngữ Yên không lên tiếng.
Cô ấy không nói ra cách điều chế.
Cô ấy biết, một khi đối phương có được cách điều chế, bọn họ chắc chắn phải chết.
Chỉ khi không nói mới có hy vọng sống sót.
Các cô còn có hi vọng, Diệp Khánh Ngôn đã báo với Trần Đức, nếu anh ta đủ thông minh, chắc chắn sẽ báo cảnh sát.
ĐỢi cảnh sát đến, các cô sẽ được an toàn.
Hiện tại, việc các cô cần làm chính là kéo dài thời gian.
Không chỉ Tống Ngữ Yên nghĩ vậy, mà Diệp Khánh Ngôn cũng có cùng suy nghĩ.
“Ổ, xem ra người mà em gái liều chết bảo vệ cũng không có ý định cứu em”, Wolf thì thào bên tai Diệp Khánh Ngôn: “Đã vậy, mười ngón tay xinh đẹp của em… anh đành phải thu thôi”.
Vừa dứt lời, Wolf không chút thương tiếc, con dao găm vừa thô vừa to trong tay gã giơ lên cao, sau đó rơi thẳng xuống ngón tay Diệp Khánh Ngôn.
“Không!”
Tống Ngữ Yên rống to, cô ấy không dám nhìn, vội nhắm hai mắt lại.
Cách đó không xa, mặc dù đã giết người vô số nhưng Rose cũng cảm thấy vô cùng căng thẳng, cô quay đầu nhìn sang một nơi khác.
Thân là người trong cuộc, Diệp Khánh Ngôn càng không dám nhìn tay mình, cô ấy chỉ có thể run rẩy chờ đợi đau đớn kéo đến.
“Á!”
Không đến ba giây, một tiếng hét thảm vang lên.
Tuy nhiên, tiếng hét này không phải của Diệp Khánh Ngôn.
Mà là của Wolf!
Có điều…
Ngay khi mũi dao còn cách những ngón tay xinh đẹp kia không đến 5 centimet thì…
Wolf đột nhiên hét thảm.
Gã giật mình nhìn lại thì thấy con dao kia đã cắm vào
tay Wolf, trong khi trước đó gã không hề phát giác có gì khác lạ.
Không chỉ Boar, Wolf cũng thể, gã hoảng sỢ nhìn chằm chằm con dao găm chọc thủng tay mình, hai mắt vằn vện tia máu.
Dao găm rất bình thường.
Nhưng nó lại trực tiếp đâm xuyên qua xương cốt trên tay gã.
Cứ thế chọc thủng cả bàn tay.
“Ai?”
Wolf khàn giọng hét lên, nhìn chằm chằm phía trước: “Mau ra đây!”
Mưa to như trút nước.
Trong bóng đêm, không có bất kỳ ai đáp lời gã.
Nhưng…
Một loạt tiếng bước chân không nhanh không chậm vọng đến, truyền vào tai mọi người.
“Cộp!”
“Cộp!”
“Cộp!”
Một bước, hai bước, ba bước.
Tiếng bước chân ngày càng rõ hơn, hòa cùng tiếng mưa, tạo thành từng đợt âm thanh xao động.
Có điều…
vẫn không có ai xuất hiện.
Wolf, Boar, Diệp Khánh Ngôn, Rose, Tống Ngữ Yên, tất cả đều hướng mắt về phía phát ra âm thanh.
Bọn họ muốn biết ai đang đến.
Là kẻ địch hay đồng bạn.
“Đoàng!”
Bất chợt, một tia sét lần nữa rạch qua nền trời, chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Cũng ngay khoảnh khắc đó, rốt cuộc, bọn họ đã thấy được dáng vẻ người nọ.
Bóng người cao gầy, dáng đi thẳng tắp, trang phục rất giản dị, mộc mạc, tay cầm một cái dù đen che mưa, bước từng bước thong thả.
Đúng, là từng bước thong thả.
Dường như anh ta không chút nóng vội, cứ thế ung dung đi về phía này.