Công thức của loại thuốc này, sao Tống Thiên Vũ lại
cho con gái ông ấy biết.
“Thật sự không dám giấu giếm, trong kỳ nghỉ đông,
Ngữ Yên từng đến phòng nghiên cứu tập đoàn chúng tôi
làm việc, phương thức điều chế và công thức đều là do
con bé đề xuất, vốn là muốn làm sao đề con người có thể
kháng virus”.
Tống Thiên Vũ cười khổ, trên phương diện y học, con
gái ông có thể nói là thiên tài, có tư chất cực kỳ cao.
Mấy năm nay, cô tự mình nghiên cứu trên 30 công
thức trị cảm mạo, trong đó chỉ có 10 loại không có tác
dụng, 20 loại còn lại đã được điều chế và đưa ra thị
trường, sử dụng rộng khắp trong thành phố.
Cũng vì cô rất nhạy cảm với thuốc, nên Tống Thiên Vũ
mới đồng ý cho cô đến phòng thí nghiệm học tập.
Ai ngờ lại gặp phải chuyện như vậy.
“Vốn tôi chẳng để tâm bức thư đe dọa đó, nhưng mười
ngày trước…”
Mười ngày trước.
Trên đường về nhà, Tống Thiên Vũ chứng kiến một vụ tai nạn.
Đây là một vụ tai nạn giao thông, một vị tinh anh xã
hội đi chiếc Mercedes-Benz gặp tai nạn giữa đường.
Vụ tai nạn vô cùng thảm khốc, xày ra ngay trước mắt
Tống Thiên Vũ, chiếc Mercedes-Benz bị một chiếc xe tài
đâm trúng, đầy đi hơn mười mét, cả chiếc xe xô vào cánh
cổng của một khu dân cư sát bên đường cái, nát thành
một đống sắt vụn, trong xe, tài xế và vị tinh anh xã hội
đều chết tại chỗ không thể cứu được.
Sau khi điều tra, được biết tài xế xe tài không thù
không oán gì với nạn nhân, cũng không uống rượu lái xe,
cũng không cố ý gây tai nạn.
Chì là vào thời khắc quan trọng nhất, không hiểu vì
sao không thể điều khiển được chiếc xe.
Cuối cùng, sự việc được xác định là tai nạn giao
thông, Tống Thiên Vũ cũng đinh ninh đó là tai nạn.
Nhưng về đến nhà, Tống Thiên Vũ phát hiện có một
bức thư nhét ở cổng.
Loại mực này chì duy trì trong vòng mười phút, sau
mười phút chữ viết bằng loại mực này sẽ tự động bốc hơi
hết.
“Lúc đó tôi đã sai người đi điều tra người khả nghi,
nhưng đến lúc này vẫn không có tiến triển, rõ ràng là, kẻ
muốn bức ép tôi là một đám người dày dạn kinh nghiệm,
hiện tại tôi vẫn chưa biết bọn họ là ai”.
Tống Thiên Vũ nói: “Nhưng mà, hôm qua tôi lại nhận
được một bức thư, có thể thấy bọn họ đã hết kiên nhẫn,
rượu mời tôi không uống, bon họ muốn tôi uống rượu phạt”.
“Hằn là bọn họ muốn động tay động chân với tôi rồi”,
Tống Thiên Vũ uống một hóp trà, để tâm trạng dần bình
tĩnh lại: “Tôi thì không sao, bên cạnh lúc nào cũng có vệ
sĩ, hiện giờ tôi chỉ lo lắng nhất cho Ngữ Yên”.
“Ông bào cô ấy trở về không phải được rồi sao?”, cách
đơn giàn như vậy lẽ nào Tống Thiên Vũ chưa nghĩ tới?
“Tôi đã hứa với mẹ của con bé, không được để con bé
ở nhà, nếu không mẹ con bé sẽ đón nó đi”.
“Mẹ cô ấy?”
“Phải, tôi và bà ấy đã ly hôn”, Tống Thiên Vũ ngập
ngừng: “Haiizzz, mấy chuyện này đều là chuyện gia đình
tôi, cậu có biết cũng chẳng hay ho gì”.
Rõ ràng ông cũng không định nói tiếp câu chuyện
ngoài lề này, liền chuyền đề tài: “Nói chung là, cậu nhất
định phải bảo vệ Ngữ Yên chu đáo”.
“Tin tưởng tôi vậy sao?”, Trần Đức tò mò.
“Tất nhiên rồi”.
Tống Thiên Vũ nói: “Cậu là người đầu tiên phát hiện tôi
cài vệ sĩ bên cạnh bảo vệ Ngữ Yên. Cho nên việc này
không ai trong đám vệ sĩ của tôi so sánh nổi với cậu cả”.