Người trước mặt là giáo viên chủ nhiệm của con trai
ông ta, người còn lại thì là người mà ngay cả cục trưởng
của bọn họ cũng phải gọi là “gia”.
Nếu ông ta ra tay, không chỉ hủy hoại tương lai của
chính mình mà còn có thể hùy hoại tương lai của con trai mình.
Vị gia này hành nghề y trái phép, có nhiều người
chứng kiến như vậy, nếu như không ra tay thì ông ta nhất
định sẽ mang tiếng thiên vị.
“Giáo sư Khâu, nợ nần giữa chúng ta, cũng đã đến
nên lúc tính toán rõ ràng rồi”, ánh mắt Trần Đức lạnh
lùng: “Ông nói tôi hành nghề y trái phép, tôi nhận,
còn ông thì sao?”
Nói đến đó, Trần Đức lấy điện thoại di động ra, mở
một đoạn ghi âm.
Ngay sau đó, trong đoạn ghi âm liền vang lên một
giọng nói của một nam một nữ:
“Giáo sư Khâu, anh đúng là cầm thú, sờ vào
đâu đấy?”
“Haha, gặp được em, anh nhịn không được muốn
chăm sóc em chu đáo ấy mà”.
“Không phải còn có một ca phẫu thuật ung thư máu
đang chờ anh sao? Còn không đi? Đề người ta đợi sốt
ruột lắm đấy”.
“Sốt ruột thì sao? Ở bệnh viện này ai dám giục anh?
Chỉ có ca phẫu thuật ung thư máu của anh mới có tỷ lệ
thành công cao nhất. Nếu bọn họ dám giục anh thì làm gì
gánh nổi hậu quả”.
“Nếu chọc giận anh thì anh không đi nữa, cô bé đó
chỉ có thể chờ chết thôi”.
“Anh đúng là cầm thú, nhẫn tâm thật đấy”.
“Haha, đâu có đâu có, cô bé kia sao quan trọng bằng
em chứ”.
Tiếp đó là một loạt tiếng phá cửa đi vào cùng với
tiếng nói chuyện của Trần Đức và Khâu Kiệt.
Trần Đức đã chỉnh âm lượng của đoạn ghi âm này lên
mức cao nhất, lúc đó anh đứng ở cửa mà không đi vào
ngay chính là để ghi âm lại cuộc đối thoại của hai người
này, đề phòng tai họa về sau.
Không ngờ bây giờ thật sự phải dùng đến.
Nghe xong đoạn ghi âm này một số bác sĩ nhìn nhau,
những người bên ngoài không biết chân tướng sự thật
cũng bừng bừng lửa giận.
Bọn họ là bệnh nhân và người nhà của bệnh nhân nên
có thể hiểu đước tâm trang lúc đó của Trần Đức:
“Tên giáo sư khốn nạn này!”
“Loại người này không xứng làm giáo sư, vậy mà lại
lấy mạng người ra làm trò đùa”.
“Bệnh viện này sao lại nhận loại cặn bã này chứ,
chúng ta còn có thể trị bệnh ở đây sao?”
Sau khi đội trưởng Trương nghe xong đoạn ghi âm
này thì sắc mặt vô cùng u ám, ông ta không ngờ Khâu
Kiệt lại là loại người như vậy.
Lúc này sắc mặt Khâu Kiệt tái mét, đoạn ghi âm này
không đủ để khiến hắn phạm tội nhưng nó có thể hủy
hoại tiền đồ của hắn:
“Này nhóc, mày ghép ghi âm ở đâu vậy, muốn hãm
hại tao không dễ dàng vậy đâu!”
“Hãm hại ông?”, Trần Đức nói: “Trong mắt tôi, ông chì
là con sâu cái kiến nhỏ bé tầm thường mà thôi, tại sao tôi
phải hãm hại ông?”
“Con sâu cái kiến, mày mới là con sâu cái kiến, mày vì
muốn thoát tội liền đồ oan cho tao, được, được lắm…”,
sắc mặt của Khâu Kiệt lúc xanh lúc trắng: “Cho dù có
đoạn ghi âm này, thì sao, tao không hề có tội”.
“Còn mày, hành nghề y trái phép, đã phạm tội nặng,
đủ để bị bắt đi kết án”, Khâu Kiệt tức giận hét lên: “Đội
trưởng Trương, nhanh bắt người đi chứ!”
Cho dù không còn tiền đồ công danh nữa, Khâu Kiệt
cũng muốn kéo Trần Đức xuống vực theo, hắn muốn xem
thử, cuối cùng kết cục của ai thảm hơn!