“Ngon lắm, như lúc ban đầu!”. Loại rượu này rất ngon,
Trần Đức vẫn muốn uống thêm một ly nữa, nhưng đáng
tiếc là hết rồi!
“Vậy em thì sao, có giống như lúc đầu không?”.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Mạn Y nồi lên một vệt ửng
đỏ vì say rượu, cô ta đến gần Trần Đức, hơi khom chân
sang một bên, áp sát vào người Trần Đức.
“Tất nhiên không giống rồi, em xinh đẹp hơn trước
đây, còn có thêm chút… khí phách giống anh trai em”.
Trần Đức mìm cười, anh nói thật, Tiêu Mạn Y của một
năm trước còn có chút non nớt, nhưng bây giờ giống như
một đóa hoa hồng no rộ, xinh đẹp mà quyến rũ, mặc dù
trước mặt Trần Đức dịu dàng ôn nhu, nhưng trong xương
cốt của cô ta lại chày xuôi sự bá đạo mà chì các trùm thế
lực ngầm mới có.
“Vậy, anh có muốn thử một loại rượu khác không..”.
Tiêu Mạn Y càng ngày càng gần Trần Đức, đôi môi đỏ
mọng gần như chỉ cách má anh một centimet, hơi thờ nóng bỏng vương trên mặt Trần Đức.
“Tôi sợ em sẽ giết tôi”.
Trần Đức giơ tay ra, chạm nhẹ vào chân của Tiêu
Mạn Y.
Tiêu Mạn Y mở góc váy, dưới lớp vải mòng ẩn hiệu
một cây súng ngắn nhỏ xinh màu bạc.
“Dùng nó cũng có thể giết được anh sao?”
Nói xong, cô ta liền tùy tiện vứt khẩu súng sang
một bên.
“Ai bào là không thể chứ, nhìn thấy em thì đâu còn
suy nghĩ muốn phản kháng”.
“Vậy sao?”
Tiêu Mạn Y chớp mắt.
“Hay là… thử xem?”
“Khụ…”
Khi khoảng cách của hai người gần hơn.
Vệ sĩ riêng của cô ta ở cửa tỏ vè xấu hồ, ho nhẹ, vốn
dĩ gã muốn ngăn lại, nhưng lại thấy hình như hai người
không nghe thấy nên chỉ có thể bất lực lắc đầu, đẩy cửa
ra, rồi tự giác lặng lẽ đi ra ngoài.
Phì Tứ đứng ngoài cửa đợi rất lâu, hắn ta muốn biết
bên trong xảy ra chuyện gì, đúng lúc đó, cửa bên trong
mở ra, vệ sĩ thân cận của Tiêu Mạn Y – Nguyệt Nha đi ra ngoài.
Trong chốc lát, Phì Tứ nhìn qua khe cửa thì thấy cảnh
tượng trên ghế sô pha và mảnh vải đen bị xé thành mảnh
trên mặt đất. Hắn ta tự hỏi liệu mình có nhìn nhầm
không, lập tức dụi dụi mắt.
Nhưng đáng tiếc lúc này cửa đã đóng lại, Nguyệt
Nha đi tới cửa: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
“Khôg.. không có gì”. Khuôn mặt của Phì Tứ tỏ vẻ
kỳ lạ: “Nguyệt đại mỹ nhân, nhân tiện, tình hình bên vẫn ổn chứ?”
“Không cần quan tâm, rất tốt!”
Nguyệt Nha lạnh lùng nói: “Anh đi ra xa một chút đi”.
Nói xong, cô ta nói với vệ sĩ đứng ở cửa: “Còn các
anh, lui cách năm mét”.
“Vâng”.
Đám thuộc hạ này không hiểu đã xảy ra chuyện gì,
chì ngoan ngoãn rời đi, chỉ có Phì Tứ hiểu trong giây lát.
Được đó.
Vừa rồi không phải hắn ta bị hoa mắt, là thật!
Nếu không Nguyệt Nha sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây.
“Đại ca quá đình”.
Phì Tứ thầm cảm thán.
Xin hỏi trên đời có ai?
Đại ca của hắn ta vừa gặp mặt lão đại của hắn ta lần
đầu tiên là đã kéo người lên giường rồ…
Trong ấn tượng cùa hắn ta, lần nào gặp lão đại, nếu
không phải cao cao tại thưong thì cũng là dáng vè lạnh lùng?