“Ha ha, thế tôi xin gọi là Phì Tứ luôn ạ!”, Đàm Thu biết Phì Tứ không gọi “gia” ở trước mặt Trần Đức,
nhưng dù sao cũng là người trong giang hồ, cậu ấy
cũng không ngây thơ đến mức gọi hắn ta là Phì Tứ.
“Thế mới phải”.
Hai người đơn giản làm quen với nhau, Phì Tứ lại
giới thiệu ông chủ Lục cho Đàm Thu quen biết. Đàm
Thu cực kỳ ngạc nhiên khi biết được thân phận của
Lục Hoán Kim.
Đêm nay, Trần Đức cố ý đề bạt cậu ấy.
Hai ông lớn này không phải là người mà ai cũng có
thể tùy tiện làm quen.
Đàm Thu cảm thấy vô cùng biết ơn.
“Được rồi, đừng nhiều lời nữa, lên trên đi, mấy
người bạn của tôi đều đang đợi ở trên đó”, sau khi làm
quen lẫn nhau, Phì Tứ mời Trần Đức và Đàm Thu cùng
lên tầng chín.
Tiêu Kiến Nhân vội vàng đến ấn nút thang máy rồi
đứng đợi mấy người họ đi đến.
Anh ta đã nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện lúc nãy,
lòng cảm thấy cực kỳ vui mừng.
Trước đó anh ta vốn dĩ muốn ôm đùi Lôi Long và
cũng định giễu cợt hai người Trần Đức.
Chẳng qua là vẫn luôn không có cơ hội.
Lúc này anh ta vui mừng vì ông trời không cho
mình cơ hội đó, nếu không hậu quả sau đó anh ta
cũng không thể tưởng tượng được.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tiêu Kiến Nhân hơi tái, anh
ta cố gắng che giấu sự hoàng loạn trong lòng, cung
kính tiễn bốn người Trần Đức đi.
Nhìn cửa thang máy đóng lại, trán anh ta chảy ra
một giọt mô hôi lạnh, sau lưng đã ướt đẫm.
Phòng riêng tầng chín xa hoa hơn ở tầng tám, cả
tầng này là do Lục Hoán Kim đặc biệt xây dựng cho
bản thân, ngày thường, dù có tiền cũng không thể
bao.
Không mở cửa tầng này với người ngoài!
Trong phòng riêng, vài người phụ nữ trè ăn mặc
khá mát mẻ đang đung đưa thân hình đầy kiêu ngạo
của mình ở chính giữa sàn nhày, còn vài người khác
đã cố gắng hầu hạ mấy người đàn ông.
Trần Đức và Đàm Thu đến khiến họ hơi bất ngờ,
hiển nhiên là không ngờ người tuổi trẻ tài cao mà Phì
Tứ và Lục Hoán Kim nói lại trẻ đến thế.
Hai người trông cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi.
Cũng may mấy người này cũng không khinh khi họ
vì trẻ tuổi, dù họ thật sự có bản lĩnh hay giả vờ có bản
lĩnh thì chí ít cũng là do Lục Hoán Kim và Phì Tứ giới
thiệu nên phải nề mặt một chút.
“Đại ca, vị này là Châu Vân Tề – ông chủ công ty
trang sức Châu Lục Sinh có tiếng ở thành phố Tần”.
“Đây là giám đốc Mercedes-Benz ở thành phố
Tần, quản lý tất cả cửa hàng 4S Mercedes-Benz ở
thành phố Tần”.
“Vị lớn tuổi hơn một chút này rất nổi tiếng, là ông
Liễu – Liễu Thiên Thành, là thần dự đoán nổi tiếng
trong giới nhà giàu ở thành phố Tần, bói toán rất
chuẩn, vài năm trước cũng đã đã tính ra vị trí mà tôi
có thể đi đến hiện giờ”.
“Mặc dù ông Liễu không có công ty gì nhưng người
có tiền ở thành phố Tần đều rất nể mặt ông ấy.
Dù là người ở tầng thượng lưu, ông Liễu cũng quen biết”.
Tất cả có tám người, mỗi người đều có lai lịch rất
lớn, không phải là chủ tịch doanh nghiệp nào đó thì
cũng là người cực kỳ nổi tiếng.
Trần Đức chưa từng nghe đến tên những người
này, nhưng Đàm Thu thì từng rồi, sau khi biết được
tên của họ, mặt cậu ấy hiện lên vẻ kinh ngạc và tôn sùng.
Cuối cùng Phì Tứ giới thiệu Trần Đức cho mấy
người này: “Vị này là thanh niên có tiền đồ sáng lạn
mà tôi nói, đại ca của tôi, tên là Trần Đức, tự Bát Hoang”.
“Đây là bạn của đại ca, Đàm Thu”.
Mấy người này rất nể mặt, lần lượt chào rồi bắt tay
với hai người.
Buổi tụ hội vẫn tiếp tục, Trần Đức hơi tách biệt nên
chỉ ở một bên lặng lẽ uống rượu.
Phì Tứ và Lục Hoán Kim thì đến chào hỏi mấy
người bạn của họ, không lâu sau Phì Tứ quay lại cạnh
Trần Đức.