Bát Gia Tái Thế

Chương 11



Thạch Bình to con không hề

nhiều lời, anh ta ngay lập tức giáng xuống đầu của Trần Đức một cú đấm, cú đấm này rất uy lực, nếu đánh trúng thì e rằng sẽ khó chịu.

Nhanh như chớp, Trần Đức nghiêng người sang một bên, nắm đấm của Thạch Bình sượt qua mặt của anh, cùng lúc đó, bàn tay cầm chai rượu lúc nãy cũng đã giáng một quyền vào khuỷu tay của Thạch Bình.

Ngay lập tức Thạch Bình cảm thấy một cơn tê dại lan tràn khắp cánh tay, khiến cho cánh tay đó hoàn toàn không thể dùng sức được nữa.

Không đợi Thạch Bình đứng vững thì Trần Đức đã đá một cước vào bụng của anh ta, tuy anh không dùng nhiều lực nhưng vẫn khiến cho Thạch Bình đau đớn kinh khủng, anh ta lùi lại mấy bước, sắc mặt tái nhợt ngồi thụp xuống, không còn sức chiến đấu.

“Hay lắm!”

Có rất nhiều người vây quanh xem trận đấu hấp dẫn, thậm chí còn có người hò hét cổ vũ. Động tác của Trần Đức hết sức thuần thục và gọn gàng, hai lần ra tay đều nhanh và đẹp như diễn viên phim võ thuật, khiến cho mọi người đều phấn khích.

Vệ sĩ giá ba mươi ngàn đã bị giải quyết nhanh gọn chỉ trong hai chiêu!

“Đây là vệ sĩ giá ba mươi ngàn sao? Hừm, không tốt lắm, tôi cảm thấy một mình tôi có thể đánh gục cả mười người như thế này”, Trần Đức nói rồi uống thêm một ngụm rượu, cảm thấy toàn thân khoan khoái không thôi.

Đời này của anh có hai sở thích lớn, đó chính là rượu và người đẹp, tiền bạc quyền lực gì đó không có cũng không sao, nhưng người đẹp và rượu ngon thì nhất định phải có.

Hồng Minh đen mặt lại vì

xấu hổ, ông ta vốn muốn thể hiện sự uy tín của còng ty, không ngờ vệ sĩ của còng ty mình lại bị giải quyết chỉ trong hai chiêu, ông ta nhất quyết không phục nói: “Còn có ai muốn thử không?”

“Người này thật sự có tài, để tôi thử xem”, một vệ sĩ giá tám mươi ngàn đứng ra, người ngày cũng có thân thể hết sức cường tráng, thần thái cực kỳ tự tin, nhìn cước bộ thì xem ra chính là con nhà võ.

Anh ta quả thật là con nhà võ, đai đen tam đẳng karate, sức chiến đấu mạnh gấp năm lần Thạch Bình, một mình anh ta có



thể đánh với cả năm ba chục người bình thường.

Các đòn đá, đấm, vật, giữ, đầu, khóa, trảo, vặn,… anh ta đều có thể thực hiện hết sức thuần thục.

“Tôi là Giang Sơn!”, người vừa bước ra báo tên xong thì ngay lập tức xuất chiêu.

Cao thủ ra tay vừa nhìn là biết, tứ chi của anh ta phối hợp hết sức đơn giản mà huyền diệu, tung ra một quyền đấm thẳng nhưng hiếm hóc, Trần Đức chắc chắn không có cách nào né được một quyền này.

Hơn nữa Giang Sơn cũng không hề để lộ ra sơ hở như Thạch Bình.

“ực ực…”

Trần Đức lại uống rượu, uống rất hăng máu, rồi ngay sau đó anh cũng tung ra một quyền đối kháng.

Một quyền này của anh hiếm hóc vò cùng.

Tư thế tung quyền quái dị của Trần Đức chẳng những khiến cho anh có thế né được đòn tấn công của Giang Sơn mà còn thuận thế đẩy nắm đấm cực rắn chắc của anh trúng vào cằm

của Giang Sơn.

“Bang!”

Giang Sơn ngay lập tức kêu lên thảm thiết, đầu anh ta trở nên choáng váng, hai chân thì loạng choạng như muốn ngã, đai đen tam đẳng gì cũng không thể đứng vững nối vào lúc này, cuối cùng đành phải ngã ngồi xuống đất.

“Tám mươi ngàn? Chẳng hơn gì người lúc nãy”.

Trần Đức nhàn nhạt nói.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv