Cuộc gặp gỡ không thể tình cờ hơn vừa rồi, khiến tâm trạng Phương Chân Tâm tụt dốc không phanh, cô ủ rũ cố gắp bắt bịp bước chân Kỷ Vĩnh Đông.
Kỷ Vĩnh Đông ngừng bước, cúi đầu hỏi: "Không vui?"
Phương Chân Tâm thở dài gật đầu, cảm xúc này đến rất tự nhiên, đến cô cũng không thể hiểu nổi mình làm sao nữa? Vì một người không đáng mà ủ rũ.
Kỷ Vĩnh Đông xoa đầu cô cười trêu chọc: "Cô ta vừa bị em chọc tức chết, người không vui phải là cô ta mới đúng."
Phương Chân Tâm lườm anh, cô ta mà tức chết giống như anh nói thì tốt rồi, đỡ mỗi lần đụng mặt cô ta lại phải lãng phí thời gian đấu khẩu.
Nhiều lúc cô nghĩ sao ông trời lại khéo sắp đặt đến vậy? Đem hai người có tính cách trái ngược nhau đặt cùng một chỗ, Phương Minh Ngọc từ nhỏ đã thích gây sự với cô, lớn lên càng quá đáng, cô ta dường như có tất cả mọi thứ trong tay nhưng vẫn luôn cảm thấy chưa đủ, thích cướp giật đồ của cô.
Phương Chân Tâm không đáp lại lời anh, ngây người chìm vào ký ức xưa, nhạc chuông điện thoại trong túi reo inh ỏi cũng không hay biết.
Kỷ Vĩnh Đông nhíu mày, nâng cằm cô lên, khom người ghé sát mặt cô, giọng trầm ấm khẽ nhắc nhở:
"Nghĩ gì thế? Điện thoại của em."
Đứng ngoài trời lâu, gương mặt bị gió xuân thổi gần như đông cứng, tự nhiên cảm nhận được có làn hơi mang theo sự ấm áp phả vào mặt, Phương Chân Tâm giật mình gấp gáp thò tay vào túi xách, lấy điện thoại ra nghe.
"Tìm tôi có chuyện?"
"Ừm."
Cuộc nói chuyện diễn ra ngắn ngủi, điện thoại bên tai rất nhanh đã hạ xuống, Phương Chân Tâm động tác nhanh lẹ mở tin nhắn mới gửi đến ra xem.
"Sao vậy?" Kỷ Vĩnh Đông nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay Phương Chân Tâm hỏi.
"Đi cùng em tới địa chỉ này." Phương Chân Tâm đưa điện thoại cho anh xem nội dung ghi trong đó.
"Hắn ta làm việc tốt đấy?" Kỷ Vĩnh Đông xem xong trả lại điện thoại cho Phương Chân Tâm, mở miệng khen ngợi.
Phương Chân Tâm cười khẩy lôi kéo tay Kỷ Vĩnh Đông quay lại chỗ để xe, vừa đi vừa nói: "Mấy năm trước, em tìm thấy anh ta trên một trang thám tử tư, lúc đầu gấp quá nên vớ bừa một người, không ngờ lại gắn bó đến tận bây giờ."
Tên Bang Tam đó tuy mặt mũi không được thiện lương, nhưng rất được việc. Sau khi bố cô đưa sợi dây chuyền kia, cô liền đến tìm anh ta. Những tưởng chuyện này như mò kim đáy bể, không ngờ trong vòng hai tháng lại có thể tìm được người chế tác năm xưa.
Phương Chân Tâm kích động, muốn lập tức tới đó, mong rằng người kia đầu óc vẫn minh mẫn, nhớ được hình dạng bà ta.
Từ Ngọc làm việc luôn suy tính rất cẩn thận, bà ta không tới những cửa hàng trang sức gần nhà, hay nơi có thương hiệu như Kỷ thị, mà lặn lội đường xá đến cửa hàng nhỏ vùng ngoại ô.
Kỷ Vĩnh Đông phải lái xe mất hai giờ đồng hồ, dừng xe mấy lần hỏi người dân trong xã, mới tới được địa chỉ Bang Tam đưa.
Phương Chân Tâm xuống xe, nhìn ngôi nhà chưa chát tường, lộ ra những viên gạch đỏ, lâu ngày bị nước mưa thấm vào có hiện tượng rêu mốc, trước cửa bày sạp rau củ, đôi lông mày bất giác nhíu chặt.
Cũng đúng mười mấy năm rồi, kinh doanh có rất nhiều rủi ro, lại là vùng không mất phát triển, hiếm ai trụ vững được từng ấy năm. Cô e sợ mình đến chuyến này mất công rồi.
Kỷ Vĩnh Đông bước đến vòng tay qua ôm vai cô nói: "Vào thôi em."
Phương Chân Tâm bồn chồn lo lắng đi vào.
Hàng hóa để đó, nhưng nhìn quanh một vòng lại chẳng thấy ai, Kỷ Vĩnh Đông cất tiếng gọi lớn:
"Xin hỏi có ai ở nhà không ạ."
Thanh âm bay xa không được hồi đáp, ánh mắt Kỷ Vĩnh Đông và Phương Chân Tâm giao nhau, định mở miệng gọi thêm lần nữa, thì nghe thấy giọng nói trầm khàn phát ra từ sâu trong nhà.
"Tới đây."
Người đàn ông tóc bạc phủ kín mái đầu, chống gậy chậm chạp xuất hiện, ông ta đưa mắt nhìn hai người tỏ ý hỏi.
Phương Chân Tâm thấy ông cụ, liền tiến lên kính cẩn:
"Chào ông, cháu là người đã đăng ảnh sợi dây chuyền mặt hồ điệp trên mạng."
Ông cụ tỏ ý đã hiểu, vẫy vẫy tay mời bọn họ vào nhà nói chuyện. Ông rót nước vào chén đưa đến trước mặt hai người nói:
"Mấy hôm trước cháu trai tôi mang tấm hình cô đăng tới hỏi, mười mấy năm trước tôi đã từng làm món đồ giống vậy chưa? Lúc đó tôi không nhớ gì cả, hôm qua trong lúc tìm đồ sửa nhà trong kho chợt phát hiện ra hình vẽ cũ..."
Ông cụ bảo hai người ngồi đợi, xoay người đi vào phòng lấy thứ gì đó, một lúc sau ông ta quay lại trên tay bê thùng giấy bám đầy dư vị thời gian.
Ông ta đặt xuống bàn, lấy ra tờ giấy có phác họa sợi dây chuyền kia đưa cho Phương Chân Tâm.
"Tôi nghỉ bán được 10 năm rồi, ở chỗ này càng ngày càng khó kinh doanh trang sức, đa số họ chê mẫu mã ông già như tôi lỗi thời, nhưng người giành gần cả đời theo đuổi đam mê như tôi có cái gì đó không cam lòng, tôi để lại những thứ này coi như kỷ niệm."
Phương Chân Tâm đưa mắt nhìn đống giấy xếp đầy chiếc hộp, cảm khái ông cụ đúng là rất cẩn thận, mười mấy năm về trước công nghệ chưa được phát triển như hiện nay, người ta muốn gia công kiểu trang sức thế nào, sẽ phác họa ra giấy rồi đưa cho thợ làm.
Cô cúi đầu nhìn hình vẽ trên giấy thầm thán phục trí nhớ Từ Ngọc quả thật rất tốt, cô nghe nói đây là đồ gia truyền do bà nội để lại, mang dấu ấn riêng, trên thế gian chỉ có một sợi duy nhất. Bà ta chỉ thấy qua mà vẽ được lại giống gần như tuyệt đối thế này, không phải quá trâu sao?
"Ông còn nhớ người mang bức vẽ này tới không?" Kỷ Vĩnh Đông rời mắt khỏi bức vẽ trên tay Phương Chân Tâm, lên tiếng hỏi.
"Như cô cậu cũng thấy đấy, tôi đã làm rất nhiều đơn đặt hàng, đáng lý ra sẽ không đặc biệt ghi nhớ người nào cả, nhưng chủ nhân bức vẽ này thì khác."
Ông cụ ngồi xuống, cầm chén trà đưa lên miệng uống vài ngụm cho nhuận giọng rồi tiếp tục nói.
Ông ta nói hôm đó cũng là ngày vợ ông ta mất, có một người phụ nữ ăn mặc quý phái, ngồi xe sang trọng bước vào tiệm ông ta, trả cho ông ta số tiền lớn, với điều kiện phải nhanh chóng làm cho bà ta sợi dây chuyền y hệt trên giấy.
Bà ta đưa cho ông ta một triệu coi như tiền đặt cọc, làm xong sẽ đưa nốt phần còn lại, khi đó vợ ông bị bệnh nằm trong bệnh viện, vừa hay số tiền này có thể giúp gia đình ông ta giải quyết khó khăn, ông ta bắt tay vào làm luôn đến tận khuya mới xong, cùng lúc đó con trai ông ta điện về báo vợ ông ta đã qua đời rồi.
Phương Chân Tâm mở túi xách lấy ra tấm hình: "Ông xem có phải người này không?"
"Hình như phải đấy, tôi nhớ cô ta là người sắc sảo, còn có... một nốt ruồi lớn ở cằm." Ông cụ nhìn ảnh gật gật đầu.
"Lại ngây ngốc rồi." Trên xe quay lại trung tâm thành phố, Kỷ Vĩnh Đông một tay lái xe, tay còn lại đưa qua nắm tay vợ cong môi nói.
"Anh có tự tin lần này chúng ta tóm được bà ta chứ?" Phương Chân Tâm bặm môi nhìn xa xăm.
"Bà ta không may mắn mãi được đâu, điều này có thể chứng minh trước khi ngã xuống cầu thang mẹ em và bà ta đã có trận giằng co..."
"Em mong là vậy."
Thời gian qua chứng cứ chống lại Từ Ngọc bọn cô thu thập được đủ để tống bà ta vào tù rồi, nhưng Phương Chân Tâm vẫn chưa yên tâm, cô muốn lần này triệt để khiến bà ta không ngóc đầu dậy nổi, đến ông trời cũng khó lòng giúp được bà ta.