Sẽ như thế nào đây? Nếu như cô ấy thấy người mẹ mà bao nhiêu năm mình tìm kiếm, giờ đây chỉ là một bộ xương khô? Đối với một người con như vậy thật quá tàn nhẫn.
Nhưng thay vì mang theo chấp niệm đó suốt cuộc đời này, Kỷ Vĩnh Đông cho rằng nên để Phương Chân Tâm đối diện với thực tại, thà đau một lần rồi thôi.
Trên đồng hồ, kim giờ cùng kim phút chen nhau đứng chung một vị trí số ba, Kỷ Vĩnh Đông cúi đầu nhìn người bên cạnh sắc mặt có phần nhợt nhạt, đáy lòng dâng lên cảm xúc chua sót.
Kỷ Vĩnh Đông đặt tay lên cánh tay lạnh buốt của Phương Chân Tâm khẽ nói: "Em chợp mắt một lát đi, trời sáng anh gọi em."
"Tôi không ngủ được, anh vất vả cả ngày rồi nghỉ ngơi đi." Phương Chân Tâm lắc đầu một cách máy móc, đôi mắt mở to trân trân nhìn vào khoảng không vô tận trước mặt, một lúc lâu mới nhàn nhạt nói.
Cô làm sao ngủ được đây? Khi chỉ cách sự thật một cánh cửa. Trong lòng cô bây giờ đang rối như tơ vò, một phần ước sao tất cả những gì bọn họ suy đoán, bấy lâu nay đều không phải sự thật. Ngày nào còn chưa tìm thấy người ngày đó cô còn có hy vọng, cố gắng gượng bước tiếp con đường chông gai gian khổ này.
Phần khác lại mong nhanh nhanh tìm được mẹ, dù cho chỉ là nắm tro tàn, cô cũng phải đưa bằng được mẹ về quê hương mình, không phải lưu lạc nơi đất khách này nữa.
"Vậy chúng ta cùng thức, anh ngồi đây bầu bạn cùng em." Kỷ Vĩnh Đông ôn nhu vén tóc Phương Chân Tâm ra sau tai. Anh không rõ cô có cần mình hay không? Nhưng so với cô đơn ngồi một mình ở đây, có người bên cạnh vẫn có cảm giác ấm lòng hơn.
"Kỷ Vĩnh Đông anh là người đàn ông tốt." Phương Chân Tâm ngước mặt nhìn sâu vào mắt Kỷ Vĩnh Đông, từ tận đáy lòng nói ra câu khen ngợi anh.
Tự nhiên được người trong lòng khen, Kỷ Vĩnh Đông không kịp thích ứng, ngây người giây lát. Khi định hình lại, bằng một cách thức nguyên thủy nhất vui vẻ nói: "Vậy em giữ chặt anh đi."
Câu nói đầy ẩn ý của Kỷ Vĩnh Đông vừa thoát ra khỏi miệng, không phí ngượng ngùng liền bao phủ toàn bộ gian phòng, Phương Chân Tâm khẽ cắn môi qua mặt đi chỗ khác.
Lời nói ra giống như bát nước đổ đi không bao giờ lấy lại được, Kỷ Vĩnh Đông nói xong, mới ý thức được bản thân đã quá nhanh mồm nhanh miệng rồi, mấy câu như vậy cũng phải tùy hoàn cảnh chứ, đây anh chỗ nào cũng có thể nói ra được, thành ra biến bản thân thành người không thật tâm.
Kỷ Vĩnh Đông đán chặt mắt vào cái thóp tròn xinh của Phương Chân Tâm, tò mò cô đang nghĩ gì.
Mắt Kỷ Vĩnh Đông càng ngày càng không ngoan, dần dần đi xuống cái gáy, rồi bờ lưng mong manh, sau cùng dừng lại ở vòng eo nhỏ nhắn, yết hầu khẽ lay động. Anh tự hỏi phải đôi mắt mình đã phù phép? bất kể chỗ nào của Phương Chân Tâm, anh cũng thấy xinh đẹp đáng yêu là sao?
Khóe môi Kỷ Vĩnh Đông cong cong, hình ảnh Phương Chân Tâm tựa vào người anh cười ngọt ngào, do bộ não tự tạo ra khiến anh hạnh phúc.
"Ting...Ting." Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ không gian tĩnh lặng, cũng chọc thủng bong bóng mộng mị trước mắt Kỷ Vĩnh Đông.
"Khụng." Kỷ Vĩnh Đông đưa tay lên miệng ho nhẹ, che giấu đi những thứ vừa xảy ra trong đầu mình, như kẻ trộm sợ bị phát hiện, anh liếc qua Phương Chân Tâm thấy cô không để ý tới mình, mới nhẹ lòng cầm lấy điện thoại bắt máy.
"Phó tổng người tôi đã phân phó xong rồi, lúc nào anh cần đều có thể." Giọng Ngô Khiêm truyền qua điện thoại.
Kỷ Vĩnh Đông coi như cũng là người hiểu lễ nghĩa, biết mình chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của nhân viên, áy náy nói: "Làm phiền cậu rồi."
Ngắt điện thoại Kỷ Vĩnh Đông liền báo tin tốt cho Phương Chân Tâm: "Chậm nhất đêm nay chúng ta có thể tới nhà họ Phương rồi."
"Vậy tốt quá." Người ta nói câu này ra trong tâm thế phấn khởi, còn Phương Chân Tâm lại dùng ngữ điệu uể oải để nói. Cảm giác sắp làm một việc gì đó rất khó tả, nhất là chuyện liên quan đến người mà cô yêu thương nhất, lòng nóng ran rất khó chịu.
Chờ đợi cả một đêm, lúc này bên ngoài đã có vài tia sáng len lỏi. Phương Chân Tâm cởi bỏ chiếc áo khoác bản to đàn ông trên người xuống, đưa mắt nhìn quanh phòng tìm kiếm bóng dáng Kỷ Vĩnh Đông, vừa rồi anh ta còn ở đây cùng cô cơ mà, rõ ràng cô không hề thiếp đi, sao người rời đi lúc nào lại không biết?
Mang theo nghi hoặc, Phương Chân Tâm rời ghế đứng lên, đi vào phòng tắm.
Đúng là Phương Chân Tâm không ngủ, nhưng cô suy nghĩ quá nhập tâm, đến mức Kỷ Vĩnh Đông gọi cô cũng không có phản ứng gì. Khi đồng hồ điểm 5 giờ sáng anh đã tự mình lái xe ra ngoài, trước khi đi còn căn dặn Thím Trần ép cô phải ăn hết bữa sáng, ở nhà chờ anh trở lại.
Thím Trần thấy Phương Chân Tâm xuống nhà, liền đem những lời này nói lại với cô: "Cậu Đông dặn cô không được ra ngoài, ở nhà chờ cậu ấy về."
Phương Chân Tâm đỡ trán, cô cũng đến phục khả năng đó của mình, may mà ít ra ngoài nếu không trên người cô có thứ gì, đều bị người ta trộm sạch rồi.
"Cảm ơn thím." Phương Chân Tâm nhận lấy bữa sáng Thím Trần chuẩn bị cho mình, nhìn bát cháo quẩy nóng hổi trước mắt lại chẳng có bụng dạ nào muốn ăn, nhưng bỏ đấy thì thật có lỗi với công sức người nấu, cô cố gắng máy móc múc cháo đưa lên miệng, từng ngụm nhanh chóng nuốt xuống.
Chẳng mấy chốc đã hết bát cháo, Phương Chân Tâm dọn bát để vào bồn rửa chén, sau đó hướng sân vườn đi đến.
Mảnh vườn đìu hiu trước kia nay đã ngập tràn trong sắc hoa, Phương Chân Tâm lòng nặng trĩu vừa đi vừa đưa tay ra chạm vào từng đóa hoa, cảm nhận sự mềm mại do nó mang lại.
Khi hương hoa hồng bay vào trong chóp mũi, cô chợt khựng lại, ánh mắt mang theo niềm đau sót, ngửa mặt nhìn lên bầu trời xa xôi, miệng lẩm lẩm: "Thời tiết dễ chịu này sẽ kéo dài được bao lâu?"
Trong lúc Phương Chân Tâm còn đang mải rong ruổi đuổi theo đám mây trắng, Kỷ Vĩnh Đông không biết quay về từ bao giờ, đứng sau cô vu vơ nói: "Có em nơi đây trở nên đẹp hơn."
Phương Chân Tâm nghe thấy tiếng nói quen thuộc phía sau lưng mình, cúi đầu xoay người lại. Cả hai nhìn nhau đầy tư vị, trong phút giây nào đó trái tim như cùng đập chung một nhịp.
Giờ phút này đây trong mắt Kỷ Vĩnh Đông, những đóa hoa kia dù có đẹp, cũng không thể nào sánh bằng vẻ đẹp ngọt ngào, tươi sáng của Phương Chân Tâm. Vì có cô xuất hiện mà khu vườn rực rỡ hẳn lên.
"Anh về rồi." Phương Chân Tâm chủ động lên tiếng, giải thoát bản thân thoát khỏi cảnh ánh mắt nhu tình Kỷ Vĩnh Đông.
Kỷ Vĩnh Đông rời mắt khỏi người Phương Chân Tâm, lòng xốn xang gắt lấy đóa hoa sao nhái, ngón tay vẫn vê cánh hoa, trầm ấm mở lời:
"Buổi chiều mẹ con Từ Ngọc không có ở nhà, chúng ta có khoảng 3 giờ để thực hiện kế hoạch."
Anh vất vả chạy vạy khắp nơi là vì cô? Phương Chân Tâm cảm kích nhìn Kỷ Vĩnh Đông, ân tình người đàn ông này dành cho cô, ngày nào đó cô nhất định sẽ trả cho anh.
"Chân Tâm hứa với anh dù cho kết quả ra sao, em cũng phải thật kiên cường." Kỷ Vĩnh Đông tiến thêm một bước, khi mũi giày áp sát đầu dép Phương Chân Tâm thì dừng lại.
Anh biết trong lòng cô mẹ chính là tia sáng, khi tia sáng đó biến mất, thế giới trong cô liệu rằng có bị bóng tối ăn mòn, anh sợ lúc đó chính mình cũng lực bất tòng tâm, nhìn cô dày vò bản thân mà không làm gì được.
Phương Chân Tâm cười khẽ: "Tôi còn có rất nhiều việc cần phải làm, những người hại mẹ, tôi sẽ không bao giờ để bọn họ có cuộc sống dễ dàng."
Nhìn nụ cười cứng ngắc trên môi Phương Chân Tâm, sắc mặt Kỷ Vĩnh Đông ngưng đọng, anh mong cô sống vui vẻ như bao người con gái khác, chứ không phải bị thù hận dày vò.
"Vào nhà thôi, anh chưa ăn sáng mà." Phương Chân Tâm gạt bỏ tâm trạng không vui, nói xong tự mình đi trước.
Ở bên này, Từ Ngọc nhận được lời mời uống trà chiều cùng phu nhân thứ trưởng bộ công an, vui vẻ không thôi, chưa tới giờ gặp mặt đã nôn nóng đứng ngồi không yên.
"Mẹ vui đến vậy sao?" Phương Minh Ngọc thay trang phục xong, xuống dưới nhà thấy mẹ đi ra đi vào, nhíu mày khó hiểu hỏi.
Từ Ngọc nâng đồng hồ xem giờ, thấy vẫn còn hơn tiếng nữa mới tới thời gian hẹn, vẫy gọi con gái lại ghế sofa ngồi, bà ta cầm tay Phương Minh Ngọc vỗ nhẹ mấy cái nói: "Mẹ đều vì con đấy."
Bọn họ tuy thuộc tầng lớp thượng lưu, nhưng chung quy cũng chỉ là người kinh doanh, sao có thể sánh bằng người có quyền có thế. Về phần Lâm Tứ Hải bà ta coi như đã nắm trong lòng bàn tay, nhưng bố mẹ câu ta lại khác, bọn họ có vẻ không mấy ưng thuận Minh Ngọc, muốn tìm đối tượng tương xứng hơn.
Vị phu nhân bộ trưởng mà bọn họ sắp gặp này rất có tiếng nói, nhóm bà ta đứng đầu quy tụ toàn những phu nhân cao quý, quan hệ tốt với bà ta chỉ có lợi chứ không có hại.
Từ Ngọc vẫn đang chìm đắm trong viễn cảnh tươi lai tươi đẹp, mà không hề biết bước chân này sẽ khiến bản thân hối hận không thôi.