Giữa trưa, ánh nắng vàng gay gắt bao phủ lên toàn bộ thành phố A, Phương Chân Tâm tựa đầu ghế, đưa mắt thưởng thức khung cảnh nguy nga tráng lệ, của một khu đô thị sầm uất bậc nhất mà bao nhiêu người mong ước được gắn bó.
Nơi đây đẹp đẽ là thế, nhưng đối với cô lại rất tàn nhẫn. Nó dường như đã cướp đi tất cả mọi thứ thuộc về cô, và rồi trả lại một tuổi thơ đầy ám ảnh, với những hồi ức đau lòng.
Sau khoảng nửa giờ lái xe, Kỷ Vĩnh Đông dừng xe lại trước cửa một nhà hàng sang trọng. Anh tháo bỏ dây an toàn ra khỏi người, đang định mở cửa xuống xe thì phát hiện ra người bên cạnh nãy giờ vẫn ngồi yên bất động, anh quay sang nhẹ giọng nói:
"Chân Tâm tới nơi rồi, xuống xe thôi em."
Thanh âm Kỷ Vĩnh Đông gọi bên tai, làm Phương Chân Tâm đang đắm chìm trong ký ức không vui, có chút giật mình. Cô nhìn ra bên ngoài, mới phát hiện bọn họ đã không còn ở trên đường nữa, trước mắt cô là một tòa nhà thiết kế theo lối kiến trúc cổ điển, lúc này cô mới đưa tay nhấn nút đỏ trên khóa cài dây đai.
Đôi lông mày Phương Chân Tâm chợt nhíu lại, đến cái dây đai cũng làm khó cô sao? Loay hoay một hồi vẫn chưa tháo được, cô sắp bị nó làm cho phát điên rồi.
"Cạch." Cửa ghế phụ được mở ra từ bên ngoài, khiến Phương Chân Tâm càng gấp gáp.
"Để anh." Kỷ Vĩnh Đông đứng ngoài chờ mãi vẫn chưa thấy người nào đó xuống xe, anh nhìn vào trong tinh mắt hiểu ra vấn đề, khẽ cười, cúi người đưa tay vòng qua eo Phương Chân Tâm giúp cô cởi đai.
Chỉ cần một thao tác đơn giản, chiếc đai khó bảo đã được mở ra, Phương Chân Tâm thở nhẹ một hơi, âm thầm mắng chửi bản thân có phải bị ngốc rồi không? Có thế cũng không tự mình làm được.
Phương Chân Tâm ngước mắt nhìn Kỷ Vĩnh Đông, lí nhí mở lời: "Cảm ơn."
"Đi thôi." Kỷ Vĩnh Đông rời khỏi không gian ghế phụ chật hẹp, tấm lưng thẳng tắp mở rộng cửa xe, trong mắt mang theo niềm vui nhỏ, kiên nhẫn chờ Phương Chân Tâm.
Phương Chân Tâm đi theo sau Kỷ Vĩnh Đông bước vào bên trong tòa nhà, với một người yêu nghệ thuật như cô, nét đẹp qua từng chi tiết của nhà hàng khiến cô không thể rời mắt được.
Đôi chân cô đi càng lúc càng chậm, dần dần kéo dài khoảng cách với người đi trước, Phương Chân Tâm nhìn bức tranh người phụ nữ đứng giữa cánh đồng hoa hồng đỏ rực, trong lòng dâng lên một cảm giác rất khó tả.
Không rõ Kỷ Vĩnh Đông từ lúc nào phát giác ra Phương Chân Tâm đã không còn ở gần mình. Anh đứng bên cạnh cô, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn dắt đi.
"Chỗ này đã duy trì qua 4 thế hệ rồi, hương vị trước sau như một không tồi." Kỷ Vĩnh Đông đưa Phương Chân Tâm lên tầng hai, thấy cô có vẻ thích nơi này, không ngần ngại biến mình thành nhân viên, giới thiệu cho cô.
Phương Chân Tâm mơ hồ không nghe được lời Kỷ Vĩnh Đông nói, hiện tại đầu óc cô giống như bị bức tranh kia hút mất linh hồn, đâu đâu cũng là hình ảnh của nó.
Chỉ là một bức tranh xa lạ, tại sao lại làm cô suy tư đến vậy? Người phụ nữ cùng cánh đồng hoa hồng kia có cái gì đó rất quen thuộc, đến nỗi làm lồng ngực cô đau nhói.
Hai người đi theo nhân viên phục vụ đến một gian phòng khép kín, Kỷ Vĩnh Đông kéo ghế đỡ Phương Chân Tâm ngồi xuống, để ý sắc mặt cô nhợt nhạt không được tốt, anh quan tâm đặt tay vào má cô hỏi.
"Chân Tâm em không khỏe ở đâu?"
"Tôi không sao." Phương Chân Tâm nhắm mắt lại, rồi rất nhanh mở mắt ra, lắc đầu đáp lại câu Kỷ Vĩnh Đông hỏi.
Câu trả lời của Phương Chân Tâm không làm nỗi lo trong tim Kỷ Vĩnh Đông vơi đi chút nào, đôi mắt dán chặt vào gương mặt cô một khắc cũng không dám rời khỏi. Có lẽ anh đã lún quá sâu vào trong cái hố tình cảm này rồi, tâm tư tất cả đều tình nguyện xoay quanh một người.
"Kỷ thiếu từ lúc nào lại đúng giờ như vậy?" Trình Duật vừa vào phòng đã có cảm giác, ngày hôm nay mình sẽ trở thành chiếc bóng cao áp ở đây, cái tư vị đượm tình bắn ra tứ phía từ ai đó, không khỏi làm anh muốn chế giễu vài câu.
Kỷ Vĩnh Đông thu lại dáng vẻ người đàn ông ôn nhu, ấm áp, giọng lạnh nhạt nói: "Cảm ơn vì cậu đã đi muộn."
"Không dám, không dám, được cậu mời đi ăn là vinh hạnh của tôi." Trình Duật nhoẻn miệng cười, nhắm vị trí thích hợp ngồi xuống.
Làm bạn với Kỷ Vĩnh Đông không biết bao nhiêu mùa xuân rồi, số lần cậu ta mời anh đi ăn ngon chỉ một ngón tay là đủ, nay để cậu ta chịu bỏ thời gian, chắc hẳn vì cô gái xinh đẹp duy nhất trong phòng rồi. Người nào luôn miệng nói không thích người ta, anh khinh bỉ nghìn lần.
Kỷ Vĩnh Đông lườm Trình Duật tỏ ý ghét bỏ, chờ phục vụ bưng hết đồ ăn đặt lên trên mặt bàn, bàn tay ở dưới gầm bàn, tìm kiếm tay Phương Chân Tâm kéo qua đặt trên đùi mình truyền hơi ấm, khẽ nói: "Cậu đã xử lý rất nhiều các vụ án, theo cậu chuyện đó nên làm thế nào?"
Trình Duật nhăn mày, cảm thấy không gian này thật không thích hợp nhắc đến chuyện buồn của người khác, anh đặt ly rượu mới nhấp được vài ngụm xuống bàn, quét mắt về phía Phương Chân Tâm, cẩn thận suy nghĩ rồi nói:
"Tôi đã nghe chuyện Trần Thu Lâm kể lại hôm đó, tôi nghĩ phạm vi tìm kiếm của chúng ta chỉ có một, chính là tư gia nhà họ Phương."
"Tôi sống ở đó từ năm 10 tuổi tới năm 25 tuổi, chỗ nào cũng đã tìm qua, không thể nào có việc đó được."
Giọng Phương Chân Tâm nhàn nhạt, phản bác ý kiến Trình Duật. 15 năm đâu phải là ngắn, nhà họ Phương tuy cũng là gia đình trâm anh nhưng đâu thể rộng như cung đình được, đến chiếc vòng bị mất còn tìm thấy được huống chi là người.
"Tôi không muốn dập tắt hy vọng của cô, nhưng theo như lời Bà Trần Thu Lâm đã nói, bọn họ trong giây lát mang người đã chết ra khỏi nhà vào ban ngày được sao?" Trình Duật đã gặp qua rất nhiều vụ án dạng như thế này rồi, giấu xác dưới sàn nhà, trên tường, hay vứt trong giếng khả năng nào chẳng có.
Chỉ khác hiện giờ ngoài lời nói từ một phía ra, bọn họ không có gì chứng minh người nhà họ Phương đã hại người, để lấy lệnh khám nhà.
Cả người Phương Chân Tâm run lên, nói sẽ cố mạnh mẽ để vạch trần kẻ đã hại mẹ, nhưng lại chẳng thể khống chế được nơi yếu mềm sâu trong lòng ngực. Đôi mắt cô phủ một tầng hơi nước dày đặc, cố mở to mắt ngăn không cho nước mắt rơi xuống, đúng như lời Trình Duật nói, dù có 1 phần trăm khả năng thì cô vẫn hy vọng mẹ còn trên thế gian này.
15 năm qua cô chỉ nghĩ rằng Từ Ngọc đã nhốt mẹ mình ở đâu đó, hoặc đưa ra nước ngoài, chứ chưa bao giờ đặt ra giả định về tình huống xấu nhất để đi tìm.
"Tôi sẽ quay về nhà họ Phương tìm kiếm manh mối." Phương Chân Tâm một chút cũng không muốn đặt chân vào cửa nhà họ Phương, nhưng cô còn lựa chọn khác sao, chịu đựng bao nhiêu năm vài lần có đáng gì.
Trình Duật nhìn Kỷ Vĩnh Đông đầy ẩn ý nói: "Đừng đối đầu trực tiếp với Từ Ngọc."
"Anh về cùng em." Một mình Phương Chân Tâm không thể đấu lại người mưu mô như Từ Ngọc, Kỷ Vĩnh Đông trao đổi ánh mắt với Trình Duật, bắt đầu lên kế hoạch.
Trên bàn đầy những món ăn ngon, nhưng lại toàn nhắc đến chuyện không vui, khiến không khí trong phòng trở nên ảm đạm, lòng mỗi người đều nặng nề, thức ăn bỏ vào miệng cũng không còn cảm nhận được mùi vị thơm ngon nữa.
Giữa chừng Trình Duật nhận được điện thoại, xem chừng là việc quan trọng, sắc mặt anh ta rất khó coi, ngắt điện thoại liền với lấy áo khoác đứng dậy: "Hai người thong thả dùng bữa, ở cơ quan có việc đột xuất, mình đi trước đây."
"Cảm ơn anh." Phương Chân Tâm đặt đũa xuống bàn nhìn Trình Duật lên tiếng.
Kỷ Vĩnh Đông thấy Phương Chân Tâm ăn rất ít, cầm đũa gắp miếng cá hồi nướng đặt vào trong bát cô, dịu giọng nói: "Em đừng lo, cậu ta bên ngoài trông có vẻ hời hợt không đáng tin, nhưng là một người rất có trách nhiệm."
Phương Chân Tâm lắc đầu: "Không phải thế, tôi biết chuyện của mình có rất nhiều vấn đề."
"Ông trời chưa bao giờ đứng về phía người xấu cả, sớm muộn gì cũng bị trừng phạt." Kỷ Vĩnh Đông nâng tay, ôn nhu vén tóc lọn tóc vướng víu trên má Phương Chân Tâm ra sau mang tai.
Trên đời này lòng đố kỵ, ghen tuông là đáng sợ nhất, đôi khi ra tay còn độc ác hơn cả đàn ông. Anh sẽ không như vậy, khi đã nhận định một người chỉ có người đó mà thôi.
Kết thúc bữa cơm, Phương Chân Tâm cùng Kỷ Vĩnh Đông ra quầy lễ tân thanh toán, trùng hợp gặp Từ Ngọc hướng đối diện đi tới, bà ta đang cười nói thân thiết với một người phụ nữ, thấy Chân Tâm sắc mặt liền thay đổi, cao giọng mỉa mai.
"Tưởng mình biến thành phượng hoàng rồi, thì không cần phép tắc?"
Phương Chân Tâm rất muốn xông tới xé nát cái bộ mặt vênh váo của Từ Ngọc, thù oán như con sóng trào dâng, chỉ thiếu một bước nữa, giết chết bà ta cô cũng giám làm. Cô nhếch miệng lạnh lùng: "Bà không nhận nổi đâu."
"Tao biết nuôi mày chỉ tốn cơm tốn gạo, cái loại vô ơn như mày mong chờ gì?" Từ Ngọc chỉ tay vào mặt Phương Chân Tâm nói lớn.
Kỷ Vĩnh Đông sợ Phương Chân Tâm kích động, vòng tay qua ôm cô sát lại bên thân, híp mắt nói:
"Từ phu nhân, bà nuôi cô ấy bao nhiêu năm tính hết ra đi, tôi sẽ trả cho bà không thiếu một xu, sau này gặp lại đừng dùng thái độ như đòi nợ này nữa."
"Cậu." Nghe Kỷ Vĩnh Đông chế nhạo, Từ Ngọc đen mặt, tức không nói lên lời.
"Từ phu nhân đi thôi, người ta nhìn kìa." Thấy ánh mắt mọi người đổ dồn về chỗ mình, người bên cạnh ái ngại lôi kéo tay Từ Ngọc.
"Lâm phu nhân ngại quá, để bà chê cười rồi." Từ Ngọc giờ mới nhớ ra bên cạnh mình còn có thông gia tương lai, trừng mắt cảnh cáo Phương Chân Tâm, thu lại dáng vẻ vừa rồi.
Phương Chân Tâm nhìn theo bước chân Từ Ngọc rời đi, căm phẫn nắm chặt tay, chờ một thời gian nữa thôi, chính tay cô sẽ biến cuộc sống hiện tại của bà ta trở thành địa ngục.
Từ Ngọc ra đến cửa, ánh mắt có phần thâm hiểm quét qua người Lâm phu nhân, lấy điện thoại từ trong túi xách ra, nhấn nút gọi. Bà ta che miệng nói nhỏ: "Nhanh chóng tìm bằng được mụ già đó, con nghiệt chủng kia vẫn chưa biết gì đâu."
Bà ta vừa thăm dò Phương Chân Tâm, thái độ cô ta đối với bà không khác những lần gặp trước là bao, chắc hẳn người phụ nữ đó vẫn đang ẩn lấp ngoài kia, diệt trừ mối nguy Trần Thu Lâm bà ta có thể kê cao gối ngủ ngon rồi.