“Chuyện này chúng ta tạm thời không nên lên tiếng, đệ nghĩ phụ hoàng và phụ thân chắc cũng đã biết mấy tin đồn này, chúng ta đến chỗ hai người hỏi thử xem”
Lam Y Ngọc gật đầu, bên ngoài lan truyền như vậy phụ hoàng và phụ thân hai người còn không biết hay sao
Lúc Tống Kỳ Nam trở lại tìm Lam Y Nhu thì người đã không có ở điện nữa, hắn vốn định đợi Lam Y Nhu trở về nhưng dường như cảm nhận được có người vừa đột nhập vào, Tống Kỳ Nam liền nhanh chóng núp đi, quả thật có năm hắc y nhân từ bên ngoài lẻn vào, chúng dường như đang tìm kiếm gì đó, một tên trong số chúng liền lên tiếng
“Nơi này là chánh điện chắc chắn sẽ không có thứ chúng ta tìm, chia nhau ra lục soát chỉ cần phát hiện có đồ vật của trẻ con liền nhanh chóng rời đi phục mệnh với đại nhân”
Mấy hắc y nhân còn lại nghe vậy liền gật đầu rồi chia nhau ra, Tống Kỳ Nam âm thầm quan sát chúng, mặc dù chưa rõ chuyện gì nhưng nếu là bất lợi đến Lam Y Nhu hắn tuyệt đối không để yên còn có muốn đọng đến hài tử của hắn thì hắn nhất định không bỏ qua
Tống Kỳ Nam âm thầm đi theo sau hạ từng hắc y nhân một đối với hắn đều là dễ dàng mặc dù hắn chỉ còn phân nửa võ công nhưng đám hắc y nhân này còn thua cả ám vệ đối phó với chúng quá dễ dàng, Tống Kỳ Nam chừa lại xử lí tên vừa lên tiếng lúc nãy, tên hắc y nhân lúc này mới phát hiện ra người theo hắn đã không còn một ai, đối mặt với nam nhân trước mặt hắn không khỏi rùng mình một cái
“Rốt cuộc các ngươi muốn tìm kiếm thứ gì đây, hửm”
Tống Kỳ Nam thông thả bước từng bước tiếng sát tren hắc y nhân
“Đột nhập vào điện thái tử, e là lá gan cũng thật lớn, nói thử xem kẻ phía sau các ngươi là ai nào”
Tống Kỳ Nam vẫn tiếp tục bước, hắc y nhân đứng yên không thể nào cử động được, phải hắn đã bị Tống Kỳ Nam điểm huyệt làm sao có thể cử động được cơ chứ. Tống Kỳ Nam như đang trêu đùa con mồi của mình trước khi một kiếm giết chế con mồi của mình
“Nếu ngươi nói ta sẽ tha cho ngươi một mạng, nói hay là không đều do ngươi quyết định”
Tống Kỳ Nam lúc này đã đứng trước mặt hắc y nhân, hắc y nhân cảm thấy toàn thân lạnh toát, nam nhân trước mặt dung mạo anh tuấn nhưng mái tóc lại kỳ lạ còn có đồng tử màu xám khiến người ta bất giác không biết là người hay yêu, còn có y phục màu đen như lẩn trong bóng tối vậy
Hắc y nhân đương nhiên muốn sống, hắn chỉ nghe theo lệnh đến tìm đồ không nghĩ sẽ liều mạng mà chết ở đây
“Là….là…là tể tướng đương triều”
Tống Kỳ Nam nghe vậy chỉ nhẹ nhàng nhếch mép sau đó nhét vào miệng hắc y nhân một viên dược rồi giải huyệt, hắc y nhân lập tức chạy chối chết
Hắn bảo tha cho một mạng chứ không nói không khiến tàn phế không phải sau, Lục Thừa lúc này cũng đã trở lại, nhìn kẻ nằm trên đất sống không bằng chết mà mặt không một chút biến sắc nào
“Dọn dẹp sạch sẽ một chút”
Lục Thừa nghe vậy liền tuân mệnh mà làm
Lam Y Nhu lúc này vẫn đang ở chỗ Lam Phong và Y Liên cùng với Lam Y Ngọc
“Phụ hoàng người đã có tính toàn gì chưa”
Lam Phong đâm chiêu, chuyện này sớm đã đến tai Lam Phong chỉ là người đang muốn xem rốt cuộc trong triều còn những kẻ nào vẫn còn giữ tư tưởng của lão hoàng đế kia đây, nếu vẫn còn nghĩ người sẽ nhân nhượng thì đã lầm, Lam Phong sẽ không để việc trước kia diễn ra, sẽ không để tư tưởng thành thân cận huyết để duy trì huyết thống hoàng thất
“Bây giờ cứ để bọn họ lan truyền, tạm thời Nhất nhi và Phàm nhi mang bọn nhỏ đến chỗ ta và phụ thân ngươi sẽ an toàn hơn, còn có lúc ngươi sinh hai hài tử có dọn dẹp sạch sẽ hay là chưa”
“Bẩm phụ hoàng ta đã hoàn toàn dọn dẹp sạch sẽ người hãy yên tâm, phụ hoàng ta nghi ngờ chuyện này liên quan đến tể tướng, dù gì tể tướng đã là quan tam triều rồi, lão cũng là người nhiều lần chống đối việc ta thành thái tử cũng như ba lần bốn lượt gây khó dễ cho ta vì thân phận song nhi của ta”
Lam Y Nhu nói, Lam Phong nghe vậy cũng suy ngẫm quả thật các lão thần tam triều trong đó phải kể đến tể tướng, quả thật lão cũng có công giúp người lên ngôi hoàng đế như hiện tại nhưng tâm tư lão già này một lòng hướng về cẩu hoàng đế kia người này cũng nên duyệt trừ sớm rồi
“Cho ám vệ theo sát lão ta, chỉ cần lão ta có một sơ hở liền có cách đá lão ta khỏi cái ghế tể tướng, lão ta đã già rồi cũng nên nhường lại cái ghế cho những người trẻ tuổi rồi”
Lam Y Nhu nghe vật chỉ cười nhẹ, y sớm đã không vừa mắt lão tể tướng lần này xem thử ai sẽ thắng đây, lão cáo già đó cũng nên cáo lão hồi hương rồi
Lam Y Nhu hành lễ sau đó trở về cung của mình, Tống Kỳ Nam lúc này đang đứng ở trong điện chờ Lam Y Nhu trở về, nhìn thấy Tống Kỳ Nam đứng nơi đó Lam Y Nhu đột nhiên cảm thấy muốn để hắn cùng y đứng trên đỉnh của vinh quang được người người tôn kính kia không hề dễ dàng, quả thật phụ hoàng năm đó để phụ thân trở thành nam hậu duy nhất của mình còn cho người song song ngồi cùng nhau trên chính điện mỗi khi thượng triều nhận lễ bái của bá tánh, phụ hoàng đã vượt qua không ít khó khăn kiên trì và nhân nhượng
Lam Y Nhu cũng muốn nếu có thể y nhất định sẽ để Tống Kỳ Nam đứng ngang hàng về với mình, y công nhận sự tài giỏi của Tống Kỳ Nam, Tống Kỳ Nam mặc dù là ma giáo nhưng có thể thấy để duy trì một ma giáo hùng mạnh không dễ dàng
Tống Kỳ Nam xoay người liền nhìn thấy Lam Y Nhu thấy y đang đứng đó, hắn bước đến liền lên tiếng
“Ta biết lúc nãy ta không suy nghĩ kỹ là lỗi của ta, nếu ngươi nổi giận thì cứ trút giận lên ta”
Lam Y Nhu nghe vậy liền phì cười, từ khi nào đường đường một giáo chủ ma giáo bây giờ lại hạ mình với y như vậy, còn làm vẻ mặt hối lỗi khiến y cảm thấy mình như đang ỷ thế ức hiếp hắn vậy chứ
“Ngươi biết ngươi sai ở đâu hay sao”
Tống Kỳ Nam gật đầu, hắn sai vì không biết suy nghĩ đây là hoàng cung không phải giang hồ không thể nào tất cả mọi thứ đểu xử lí không biết suy nghĩ cả, mọi thứ đều phải tính toán kỳ càng, mỗi một bước đều dẫn đến vô số kết quả chỉ cần sai một bước có thể tự kéo bản thân vào đường cùng lúc nào không biết nữa