Thạch Thiên thế mới biết vì cái gì mà Thạch Lệ nói tới Paris là nhờ phúc của mình, thì ra là đến phá án, nếu không phải mình giúp Lee Goff bắt được Jim, nàng tự nhiên sẽ không đến Paris rồi.
Thạch Lệ cùng Lee Goff chỉ mất vài phút để nói về vụ án, Lee Goff liền dẫn nàng rời khỏi văn phòng. Thạch Thiên nhìn sắc mặt của hai người đều có chút nặng nề, liền hỏi: "Có phải là tiểu tử kia không chịu khai không, giao cho lão tử, ta có thể làm cho hắn mở miệng."
Thạch Lệ lắc đầu, Lee Goff ở một bên cười khổ nói: "Không phải là không khai, mà là từ khi đám người Jim sa lưới, lại rất phối hợp với người thẩm vấn, chỉ có điều trong mười câu hỏi thì chín câu trả lời là "Không biết", chúng tôi đã sử dụng dụng cụ tiên tiến nhất để phát hiện nói dối, xem ra bọn họ xác thực là không có nói dối."
Thạch Thiên đứng lên nói: "Dụng cụ phát hiện nói dối là cái gì? Chẳng lẽ so với nắm tay còn tốt hơn sao? Nhìn lão tử lột da hắn xem, đảm bảo hắn đời này cũng sẽ không lập lại câu "Không biết" nữa. Nói xong hắn quơ nắm tay lên muốn chạy ra.
Thạch Lệ biết Thạch Thiên nói được làm được, thật sự muốn đi đem Jim tra tấn một phen, vội vàng duỗi tay giữ chặt hắn lại, nói: "Cảnh sát Pháp phá án có phương pháp cùng quy định của bọn họ, không thể tùy tiện đánh người, ngươi không nên làm bậy."
Thạch Thiên nói: "Quy định của bọn họ đối với lão tử cũng chỉ là cái rắm mà thôi, lão tử cũng không phải là cảnh sát, sớm biết như vậy ta đã không giao đám người kia cho cảnh sát Pháp rồi, trực tiếp tiễn hắn tới Hongkong cho ngươi."
Thạch Lệ nghiêm mặt nói: "Tôi cũng là cảnh sát, cậu dùng thủ đoạn phi pháp cho dù tra ra kết quả tôi cũng không chấp nhận, mà kết quả này đưa ra tòa cũng không có kết quả."
Thạch Thiên buồn bực nói: "Hừ hừ hừ! Lão tử không quản nữa là được chứ gì."
Thạch Lệ biết hắn cũng là vì tốt cho mình mà thôi, toàn bộ là vì mình, chính lời nói của mình có vẻ nặng lời. Vì vậy ôn nhu nói: "Mấy người này rất nguy hiểm đối với xã hội, rất nhiều quốc gia trên thế giới thậm chí muốn đưa bọn họ ra vòng công lý, bất kể là cảnh sát Trung Quốc hay cảnh sát Pháp, mọi người đều có mục đích giống nhau. Cậu trợ giúp cảnh sát Pháp bắt bọn chúng quy án. Cũng bằng giúp tôi một cái đại ân, tôi rất cảm ơn cậu, hơn nữa còn thấy vì cậu mà tự hào. Cảm ơn!"
Thạch Thiên bị tâng bốc khuôn mặt đỏ lên, nói: "Chúng ta là người một nhà, không cần phải nói tạ ơn tới tạ ơn lui như vậy, thấy ngươi sầu mi khổ kiểm như vậy ta cũng cảm thấy khó chịu. Thật ra ta căn bản không có nghĩ tới muốn vì dân trừ hại, nếu không phải chính bọn nó tới đến gây chuyện với lão tử, mà cái tên cảnh sát Pháp ngốc kia một mực muốn dùng mạng của mình để cứu ta, lão tử cũng chẳng muốn trông tới việc vớ vẩn đó."
Sống cùng một chỗ lâu như vậy, Thạch Lệ rất rõ tính cách của Thạch Thiên, cho dù trời sập xuống cũng không quan hệ tới hắn. Thế nhưng khi trong lúc nguy cấp lại luôn luôn biểu hiện ra ngoài dự đoán mọi người, nàng cười nói: "Bất kể thế nào, cậu đã làm được một chuyện tốt. Cậu hôm nay tới cảnh thự là làm gì? Cũng là vì vụ án này sao?"
Thạch Thiên lắc đầu nói: "Không phải, ta tới là vì một người tên là Alex, là một nhà khoa học nhân tài của Pháp, nhưng mà tiểu tử này đã mất tích bốn năm rồi, cho nên đành phải tới đây tìm manh mối của hắn. Ngươi không phải là chuyên gia điều tra sao, giúp ta nghĩ biện pháp đi. Nếu có thể tìm được hắn cởi bỏ bí ẩn trong lòng ta, đối với ngươi cùng Hiểu Mẫn đều có chỗ tốt đó." Tuy thần công của hắn cái thế, vô địch thiên hạ, nhưng mà bởi vậy dưỡng thành một thói quen là không muốn động não. Hiện tại muốn tại đây, một thời đại lạ lẫm tìm một người không quen biết, lại mất tích lâu năm như vậy, đương nhiên là cảm thấy đau đầu.
Thạch Lệ rõ ràng cũng cảm thấy tìm một người đã mất tích hơn bốn năm là một chuyện rất khó, thế nhưng đây là chuyện đầu tiên Thạch Thiên thỉnh cầu nàng hỗ trợ, nàng đương nhiên sẽ không cự tuyệt, gật đầu đáp ứng. Về phần tìm được người này có chỗ tốt gì với mình cùng Thạch Hiểu Mẫn hay không, nàng cũng không để trong lòng. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
Lee Goff lật đến ngăn tủ thứ ba mới tìm được tư liệu về vụ mất tích của Alex, một tập tư liệu dày, cơ hồ phải cao tới gần nửa xích
Thạch Thiên cau mày nói: "Sao lại có nhiều như vậy. Ngươi không phải nói không tìm được ra đầu mối gì sao? Đều đưa cho ta đi, lão tử trở về từ từ xem."
Lee Goff khó xử nói: "Dựa theo quy định, tôi không thể đem tư liệu giao cho cậu được..." Lời nói còn chưa dứt, đã cảm giác tay mình trống rỗng, tập tư liệu đã lọt vào trong tay Thạch Thiên. Lee Goff vội la lên: "Thạch Thiên tiên sinh, vậy... vậy không được đâu, cậu muốn biết thứ gì chỉ cần hỏi tôi là được, tôi có thể nói cho cậu biết" Hắn đứng lên muốn đoạt lại tập tư liệu trong tay Thạch Thiên.
Thạch Thiên nhẹ nhàng đẩy tay Lee Goff ra, cười nói: "Vậy ngươi nói cho ta biết Alex hiện tại đang ở nơi nào?"
Lee Goff giật mình nói: "Chuyện này... Án này còn chưa được phá mà, tôi đương nhiên là không biết."
Thạch Thiên trách mắng: "Là thế đó, vậy những tài liệu này ngươi đã xem nhiều năm như vậy, còn chưa tra ra hắn đang ở đâu, để lại đây thì có tác dụng gì? Cứ để lão tử cầm về xem đi."
Lee Goff nói: "Nhưng, làm như vậy là vi phạm kỉ luật."
Thạch Thiên trách mắng: "Đó là kỷ luật của ngươi, cũng không phải kỷ luật của lão tử, vả lại lão tử là đoạt được từ tay ngươi, không phải ngươi đưa cho lão tử, cho nên không thể coi như ngươi làm trái với kỷ luật, có đúng hay không?"
Lee Goff tuy trở thành đội trưởng nhiều năm rồi, cùng không ít kẻ xấu kẻ ác chạm mặt, thế nhưng hiển nhiên chưa bao giờ gặp qua một kẻ giống như Thạch Thiên, dã man, không nói đạo lý mà lại hào hùng như hắn, nhất thời phản ứng không kịp, há to miệng lại á khẩu không trả lời được.
Thạch Lệ đi đến bên người Thạch Thiên, trầm giọng nói: "Cậu có tin tôi không?"
Thạch Thiên gật đầu nói: "Nói nhảm, chúng ta là người một nhà, không tin ngươi thì còn tin ai."
Thạch Lệ duỗi tay ra nói: "Tập hồ sơ vụ án này trước hết hãy đưa cho tôi đi?"
Thạch Thiên không chút do dự đem tư liệu trong tay bỏ lên tay Thạch Lệ. Thạch Lệ cười cười với Thạch Thiên, sau đó xoay người cầm lấy tư liệu để lại trên bàn công tác của Lee Goff.
Lee Goff thở phào, lau mồ hôi nói: "Cảm ơn!"
Thạch Lệ nói: "Không cần cám ơn, tôi muốn biết theo như lời của các anh nói là Alex, có phải là giáo sư nhân loại học giả Alex bốn năm trước mất tích không?"
Lee Goff nói: "Đúng vậy, Thạch Lệ cảnh quan, cô cũng biết vụ này sao?"
Thạch Lệ nhẹ gật đầu, nói: "Năm đó sau khi tôi gia nhập cảnh đội được không lâu, từng tiếp nhận một nhiệm vụ, chính là trợ giúp cảnh sát Pháp tra tìm Alex giáo sư, lúc đó tôi còn đang ở vài tỉnh lân cận, lùng sục tại một vùng núi chờ đợi hơn mười ngày, cho nên ấn tượng tương đối ."
Lee Goff chợt nói: "Không sai, bởi vì Alex giáo sư qua rất nhiều quốc gia khảo sát, lúc ấy tôi xác thực đã từng thỉnh cầu cảnh sát Trung Quốc cùng mấy quốc gia khác giúp đỡ."
Thạch Lệ bắt đầu lật xem tư liệu, một lát sau từ bên trong tìm ra vài phần hồ sơ vụ án giơ lên trước mặt Lee Goff, nói: "Vài phần điều tra này do tôi làm, trên mặt còn có chữ ký của tôi nữa." Nói xong nàng tìm một tờ giấy trắng, sau đó nàng ký tên vào rồi đưa cho Lee Goff.