Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 211: Lão tử chỉ đi ngang qua



Thạch Thiên đặt chân ở một góc trên nóc Cảng Tinh Building, có một cái hoa viên chiếm nửa diện tích mái nhà, kiến trúc thiết kế giống như kiểu lâm viên Trung Quốc, ở giữa là một lầu bát giác, mái lầu cong vút, hành lang bên ngoài kiểu dáng gấp khúc, có vẻ trang trọng nhưng cũng mộc mạc chất phác, bên trong vừa có thể ngồi nói chuyện thư giãn, vừa có thể ngắm cảnh, hóng mát, bốn phía có hoa cỏ vờn quanh, ngoài ra còn có một cái ao nhỏ, nước ao trong xanh có thể nhìn tận đáy, thấy rõ mấy con cá vàng đang bơi lội.

Không gian hoa viên này được thiết kế hết sức tỉ mỉ khiến cho Thạch Thiên muốn dừng lại thưởng thức, nhưng nếu đem so sánh phong cảnh chỗ này với phong cảnh ngàn năm trước trong trí nhớ của Thạch Thiên thì chỉ đáng xách dép, khiến cho Thạch Thiên chỉ thoáng liếc mắt qua.

Thạch Thiên tìm được đường từ hoa viên xuống tầng dưới, phía dưới là một gian rộng khoảng ba trăm mét vuông, đó là một căn phòng vô cùng xa hoa, lộng lẫy. Lúc này, phía ngoài cửa văn phòng có tiếng bước chân, tiếp đến là tiếng cửa mở, Thạch Thiên cũng không cần tìm chỗ trốn, hắn cũng hướng phía cửa đi đến đứng cách đó vài mét.

Người mở cửa chính là một cô gái mặc một bộ đồ công sở, Thạch Thiên vừa thấy cũng nhận ra là thư ký Lý Hồng của Quách Bỉnh Liêm.

Văn phòng ba anh em họ Quách ở tầng cao nhất là tầng sáu mươi sáu của Building, bao gồm phòng khách và phòng nghỉ. Nơi đây luôn có bảo vệ canh giữ tối nghiêm.

Lý Hồng không nghĩ rằng bên trong văn phòng lại có người, căn bản cô còn đang chú ý tới một người quan trọng, cô đi vào rồi mở cánh cửa rộng ra, khom người nói: "Ông Quách, tiểu thư Quách mời vào."

Quách Bỉnh Liêm bước vào, sát bên cạnh hắn là một cô gái đang kéo cánh tay của hắn. Quách Thiến Vi bị Quách Bỉnh Liêm trục xuất ra nước ngoài học tập, cô vừa từ trường học trở về để đón mừng năm mới. Hai người vừa bước vào cửa, Quách Bỉnh Liêm không quên dặn dò: "Tốt hơn hết cháu nên ở văn phòng của ông, đừng đi xuống dưới tìm tên nhóc kia, nếu không ông sẽ đưa cháu rời HongKong quay trở về trường."

Cái miệng nhỏ nhắn của Quách Thiến Vi chu lên: "Cháu biết rồi mà, ông nội đã nói cả trăm lần rồi."

Quách Bỉnh Liêm lại nói: "Nói nhiều cũng chỉ tốt cho cháu, cái tên Thạch Thiên kia thoạt nhìn đã biết cổ cổ quái quái, nhìn là biết không đứng đắn, người như vậy làm sao cháu có thể kết giao."

Quách Thiến Vi đối với ông nội có điểm không phục. Cô nhịn không được liền phản bác lại: "Ông chưa gặp anh ấy, làm sao biết được anh ấy không đứng đắn? Ông không thấy TV người khác nói như thế sao? Anh ấy hiện tại chính là minh tinh trong làng bóng đá HongKong đấy."

Quách Bỉnh Liêm cao giọng: "Minh tinh là thế? Minh tinh thì có mấy ai đứng đắn? Sau này, cuộc sống sau này của hắn chắc chắn thất điên bát đảo cho mà xem. Không phải cháu cũng biết tin gièm pha về Thạch Thiên cùng với người mẫu ở tạp chí xã sao? Trước kia đã vậy, nay lại trở thành minh tinh, khẳng định sẽ càng thêm xằng bậy, người như vậy làm sao đáng để cháu thích. Cháu… Cháu đừng có bịt lỗ tai. Phải nghe ông nội nói, việc khác thì có thể để cháu quyết định nhưng việc này thì không được."

Quách Thiến Vi nhắm mắt lại, cô lấy hai tay bịt lỗ tai lại, lắc lắc đầu, miệng không ngừng hô: "Cháu không nghe, cháu không nghe, cháu không nghe…"

Bỗng nhiên tiếng nói của một người bên cạnh vang lên: "Ông nội cô nói rất đúng, cô dám không nghe, quả thực rất kỳ cục!"

Quách Bỉnh Liêm cùng thư ký Lý Hồng và Quách Thiến Vi đồng thời ngẩn ra, nhìn về phía người vừa cất lên tiếng nói, dĩ nhiên người này là Thạch Thiên. Tất cả đều kinh ngạc nói không thành lời. Thạch Thiên cũng không thèm để ý đến vẻ mặt của mọi người. Chỉ vào Quách Thiến Vi đang đứng đối diện Quách Bỉnh Liêm mà nói: "Nếu cô không nghe lời thì ông nội cô sẽ cho ra nước ngoài ngay, thật không hiểu thế nào mà ngay cả một cô cháu gái cũng quản không tốt, quá xấu hổ, quá xấu hổ…" Hắn vừa nói vừa lắc đầu, hắn đã quên rằng chính tổ tông của mình cũng không quản được chị em Thạch Lệ, ngược lại còn luôn luôn bị các nàng quản…

Lại nói đến Quách Thiến Vi, chính mình ngày đêm tưởng nhớ Thạch Thiên, hôm nay hắn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, tự nhiên vừa mừng vừa sợ, sau đó lại nghe những lời vô tình vô nghĩa của Thạch Thiên, tức giận đến phát run, giọng nói của cô run lên: "Anh… Anh… Anh quá đáng lắm!"

Quách Bỉnh Liêm kinh hồn hãi vía, đầu cảm thấy hơi choáng váng, hỏi: "Cậu làm sao lại ở trong văn phòng của tôi? Cậu lên đây đến để làm gì?"

Thạch Thiên nói: "Ông đừng lo lắng quá, lão tử chỉ là đi ngang qua thôi."

Quách Bỉnh Liêm kinh ngạc nói: "Đi… đi ngang qua?" Bất ngờ về câu trả lời của Thạch Thiên, quả thật đây là văn phòng của mình mà hắn nói như vậy, Quách Bỉnh Liêm nói: "Nơi này là tầng cao nhất, có thể nào… đi ngang qua sao?"

Thạch Thiên không thèm giải thích, trách mắng: "Ông làm sao có thể cấm lão tử đi ngang qua hay không, cửa vẫn mở, tôi đi từ trên xuống".

Quách Bỉnh Liêm vốn định gọi bảo vệ đi lên tra hỏi Thạch Thiên ở trong văn phòng làm cái gì, thậm chí nghĩ muốn báo động, nhưng có thể Quách Bỉnh Liêm ở ngoài xã hội tung hoành nhiều năm, dù sao cũng đa mưu túc trí hơn người, thấy Thạch Thiên hai tay trống trơn, thần sắc trấn định, không giống một tên trộm cắp, hơn nữa hiện tại Thạch Thiên đã là ngôi sao của HongKong, nếu gọi cảnh sát thì mình cũng không biết giải thích như thế nào. Vạn nhất làm cho xã hội biết cháu gái của mình thích Thạch Thiên, có quan hệ không minh bạch với hắn, phóng viên nhất định sẽ mượn cơ hội này để đối phó với Quách gia, như vậy chẳng khác nào khiến tương lai của cháu gái thêm mù mịt. Thầm nghĩ như vậy, Quách Bỉnh Liêm đành phải hừ lạnh một tiếng, kéo Quách Thiến Vi qua một bên, ý bảo Thạch Thiên đi mau.

Thạch Thiên thấy Quách Bỉnh Liêm đối với mình cực kỳ vô lễ, nếu là tính cách trước đây, thực có thể lật ngược thế cờ bọn họ đuổi đi, chiếm lấy nơi này, nhưng lại thấy Quách Thiến Vi rơm rớm nước mắt, đôi mắt vô cùng u oán nhìn hai mắt của Thạch Thiên làm cho hắn cảm thấy hết hồn, hắn cảm thấy đi trước vẫn là hay nhất. Hắn bước khỏi văn phòng chưa được hai bước, liền quay đầu lại, nói: "Đúng rồi, hôm nay là ta chỉ đi ngang qua nơi này của ông, không cẩn thận đụng phải cháu gái của ông, lão tử không liên quan đến cháu gái của ông, cho nên ước định một triệu đô la đồ cưới vẫn còn giá trị, ông nhanh nhanh tìm người rước nó đi. Chẳng lẽ ông coi là như một vụ làm ăn sao, lão tử thật không biết nên nói như thế nào mới tốt…" Nói xong xoay người đi thẳng về phía thang máy. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com

Quách Thiến Vi không thể nhịn được nữa, nước mắt nhất thời giàn giụa ra, nhìn bóng dáng Thạch Thiên bước đi mà hô: "Anh… Anh… Em hận anh… Thạch Thiên em hận anh…


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv