Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 139: Đến ăn một chén mỳ



Trong lòng Thạch Hiểu Mẫn bây giờ đã tràn ngập sự cảm động, tâm thần kích động vô cùng, nên cũng không để ý đến hành động tự tiện nhận con rể của Thạch Thiên và lời nói vô cùng mắc ói của Quách Gia Chí, ánh mắt nhìn về phía Quách Gia Chí tràn ngập tình ý, nhưng ngoài miệng lại nói: "Oa tử... tôi... tôi đáng giá như vậy sao?"

Khuôn mặt Quách Gia Chí trở nên nghiêm túc, vô cùng chân thật nói: "Trong lòng anh, không có một thứ gì có thể quan trọng hơn em, hơn nữa thời điểm ở trường em cũng biết, yêu cầu sống của anh cũng không cao, cho nên không để mấy thứ tài sản ấy trong lòng, bây giờ có thể không cần phải đi làm việc anh không thích nữa, ngược lại càng khiến cho anh thoải mái hơn nhiều, anh chỉ muốn biết rằng, Hiểu Mẫn... em sẽ chấp nhận anh sao?" Thừa cơ hội "ép hỏi" Thạch Hiểu Mẫn.

Thạch Hiểu Mẫn rung động, nhìn Quách Gia Chí đang tha thiết chờ đợi câu trả lời của mình, trong lòng tuy rằng đồng ý, nhưng cũng không thể không biết ngượng mà nói ra điều này trước mặt nhiều người, xấu hổ đến đỏ mặt cúi đầu.

Quách Gia Chí tuy rằng đã rất chủ động rồi, nhưng trong phương diện này không có kinh nghiệm, hơn nữa đầu cũng hơi đần, nên không hiểu ra ý tứ của Thạch Hiểu Mẫn, thấy nàng không trả lời, vội la lên: " Đồng... đồng ý chưa?" Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Thạch Thiên không nhịn được, quát: "Tiểu tử, ngươi thật sự là quá ngốc rồi, cái này cũng không nhìn ra, con gái đỏ mặt không nói gì, cơ bản đã tỏ vẻ đồng ý"

Quách Gia Chí mừng rỡ, run giọng hỏi: "Thật vậy sao?"

Thạch Hiểu Mẫn tức giận liếc Thạch Thiên một cái, xấu hổ đến mức thiếu chút nữa đã tìm một cái lỗ nhảy vào, cắn răng nói: "Anh... anh còn hỏi..."

Quách Gia Chí tuy rằng ngốc, chứ không phải ngu, rốt cục cũng nhìn ra ý tứ của Thạch Hiểu Mẫn, vui sướng thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, mở hai tay ra ôm Thạch Hiểu Mẫn, Thạch Hiểu Mẫn không chuẩn bị tâm lý, hơn nữa trong phòng làm việc còn có ba người khác nữa, nên nhất thời sử dụng nội công do Thạch Thiên truyền thụ, nhéo tay của Quách Gia Chí một cái, đẩy ra. Cũng may là bây giờ tâm tình nàng đang kích động, nên không dùng nhiều sức, cũng không nỡ làm cho Quách Gia Chí bị thương, chỉ là bối rối đẩy hắn ra, nhưng mà dù là vậy, Quách Gia Chí cũng bị văng đi mấy mét, nếu không phải Thạch Lệ đưa tay đỡ lấy, thì đã ngã cái rầm lên bàn làm việc của Samantha.

Thạch Lệ cũng cảm động về việc Quách Gia Chí buông tha cho đống tài sản lớn để đến với em gái, chẳng qua, nàng cũng suy nghĩ chu toàn, thở dài nói: "Bất kể là thế nào, cậu cũng là người của Quách gia, cho dù cậu có từ bỏ đống tiền ấy, thì cậu có thể từ bỏ cha cậu và những người thân khác? Nếu tương lai cậu muốn đến với Hiểu Mẫn, nhất định phải đối mặt với người nhà của cậu, cậu vì Hiểu Mẫn mà trở mặt với bọn họ thì không nên, cái này sẽ làm cho Hiểu Mẫn khó xử"

Nhưng Quách Gia Chí lại rất nhẹ nhàng với vấn đề này, cười nói: "Chị cứ yên tâm, em chỉ muốn sống theo cách của em thôi, cũng không phải đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, Hiểu Mẫn tốt như vậy, tin tưởng rằng người nhà của em trong tương lai chấp nhận nàng. Có điều mọi người không biết, thật ra không phải cha em không chấp nhận Hiểu Mẫn, bởi vì ông kinh doanh một thời gian dài, nên nhìn người nào cũng đều có thành kiến. Em hy vọng mọi người đừng giận ông, trong tương lai chỉ cần mẹ em tán thành Hiểu Mẫn, cha em đã sẽ có ý kiến, nhưng đáng tiếc là bà đang ở bên Hoa Kỳ cùng với anh của em, chờ khi bà trở về thì sẽ không còn vấn đề, từ trước đến giờ bà luôn thương em, mọi người cứ yên tâm"

Thạch Lệ nhẹ nhàng thở phào, gật đầu, nhưng vẻ mặt của Thạch Thiên thì không chấp nhận, trong lòng nghĩ: Nếu sau này người của Quách gia dám làm khó Hiểu Mẫn, lão tử sẽ lột da đầu của chúng xuống.

Quách Gia Chí cũng nói ra mục đích hôm nay đến tạp chí xã, nói với Samantha: "Samantha tiểu thư, xin cô thương xót tôi cho tôi một công việc, việc gì cũng có thể được... đương nhiên tốt nhất là..." Nhìn Thạch Hiểu Mẫn một cái, sau đó đỏ mặt cười ngây ngô, ai ai cũng hiểu được cái ý "tốt nhất" của hắn đương nhiên tốt nhất là cùng làm việc một chỗ với Thạch Hiểu Mẫn.

Samantha thở dài một tiếng, nói: "Được rồi, bây giờ còn thiếu một lái xe, không biết Quách thiếu gia có đồng ý không?" Nhớ đến trong tạp chí xã của mình có quy định không cho phép nhân viên yêu đương gì cả, nhưng bây giờ nếu nhận bạn trai của Thạch Hiểu Mẫn vào làm việc, thì quy định này không thể nào tiếp tục được nữa, chẳng qua nghĩ đến lúc Thạch Thiên vào tạp chí xã, hành động của hắn đã sớm phá hư cái giới hạn yêu đương này rồi, bây giờ cho dù có người chỉ vào tạp chí xã nói: "Đây là ổ đĩ" thì nàng cũng không thể phản bác được, chỉ có thể cười khổ mà thôi.

Quách Gia Chí chỉ cần đi làm ở tạp chí xã là được rồi, làm sao mà không muốn, vội nói: "Đồng ý, đồng ý, xin hỏi tôi lái xe gì? Lái xe cho lãnh đạo nào?"

Samantha cười nói: "Đương nhiên là lái xe cho Hiểu Mẫn rồi, trừ nàng ra thì có ai dám ngồi xe của Quách thiếu gia lái chứ?"

Quách Gia Chí giật mình, lập tức hưng phấn múa tay múa chân, giọng nói kích động đến phát run: "Cảm ơn... Samantha tiểu thư còn tốt hơn cả thiên sứ, quả thật giống Quan Âm hạ phàm... thật... thật khéo hiểu lòng người... tôi không biết làm thế nào để cảm ơn cô mới được..."Nếu không phải sợ Samantha mất hứng, hắn đã lao đến ôm lấy Samantha.

Thạch Hiểu Mẫn xấu hổ, kiều diễm vô cùng, cắn môi nói: "Các người đều không phải người tốt..." Nói xong chạy như bay ra khỏi văn phòng của Samantha.

Quách Gia Chí vui sướng chào Samantha, rồi đuổi theo Thạch Hiểu Mẫn, hỏi: "Hiểu Mẫn, em muốn đi đâu? Để anh đưa em đi..."

Buổi chiều, Thạch Thiên cùng Thạch Lệ đưa Samantha đến tòa án, từ chứng cớ của bên cảnh sát cùng thái độ của Trương Vĩ Hào, phán Trương Vĩ Hào có tội là không thể nghi ngờ rồi, chẳng qua đây là một vụ án lớn, trừ hành vi phạm tội của Trương Vĩ Hào với Samantha, thì những người bị hại khác đều có vấn đề, tuy rằng các nàng đều không đến làm chứng, nhưng cũng đã có đầy đủ chứng cớ, bất kể là có hay không có chứng cứ định tội Trương Vĩ Hào hay không, thì tòa án vẫn sẽ tiến hành thẩm tra, cho nên chỉ còn cách ngày tuyên án một ngày.

Ba người rời khỏi tòa, trực tiếp trở về biệt thự của Samantha, chỉ lát sau Quách Gia Chí cũng lái xe đưa Thạch Hiểu Mẫn về, sau khi xuống xe, Quách Gia Chí chạy đến trước mặt Thạch Thiên nói: "Thạch Thiên, tôi còn một chuyện muốn làm phiền cậu"

Thạch Thiên nhíu mày, hỏi: "Nhìn là biết tiểu tử ngươi có phiền toái, nói đi, chuyện gì?"

Quách Gia Chí xấu hổ cười nói: "Bây giờ tôi vẫn không có chỗ ở, cậu xem có thể cho tôi đến nhà cậu ở nhờ được không? Tôi ngủ ở sàn nhà cũng được, không chiếm giường của cậu đâu, được không?"

Thạch Thiên nghĩ rằng thằng ku này thật sự không ngốc, thừa dịp vụ việc còn nóng, Hiểu Mẫn vừa mới đối tốt với hắn một chút, đã muốn đến ở rể rồi, cửa Thạch gia cũng không thể để cho hắn dễ dàng, thuận lợi tiến vào được, như vậy thì trong tương lai sẽ không quý trọng Thạch Hiểu Mẫn, hơn nữa gần đây Thạch Thiên toàn ở trên khu nhà cao cấp, không về nhà của hai chị em, chẳng qua, cũng không nhẫn tâm mặc kệ hắn, gật đầu nói: "Tìm một chỗ cho cậu, không cần đến ở với tôi"

Hai người chào tạm biệt Samantha, đi đến căn phòng nhỏ ở Cửu Long đường lúc Thạch Thiên còn đi học, hoàn cảnh ở đây cũng được, tuy rằng đã lâu không có người ở, nhưng đồ trong nhà cũng chẳng dính bụi gì, chẳng qua, trình độ "loạn" trong nhà quả thật làm cho Quách Gia Chí kinh hãi, nghĩ thầm, so với kí túc xá nam ở đại học trước kia còn kinh khủng hơn nhiều.

Thạch Thiên quả nhiên không giúp Quách Gia Chí thu dọn, ném chìa khóa cho hắn, sau đó mở cái tủ đồ lớn ra nói: "Mấy cái đống đồ dơ cậu cứ vứt đi, ở đây toàn đồ mới này"

Quách Gia Chí cơ hồ muốn xỉu khi nhìn thấy trong tủ toàn tấm lót giường, thảm trải sàn... kinh ngạc nói: "Sao nhiều vậy?"

Thạch Thiên cười nói: "Không cần giặt, dùng dơ thì cứ ném đi, chẳng qua lão tử cũng lười ném, nên không biết dùng thế nào, cậu giúp dọn đống đồ này nhé" Đây là thứ "duy nhất" mà Pierre mua giúp hắn, nói xong liền rời đi dưới con mắt "sùng bái" của Quách Gia Chí.

Mấy ngày nay Thạch Thiên không đến trị liệu chân cho bà chủ quán mỳ Đơn Nghệ Nhã rồi, Cửu Long đường cách quán mỳ cũng gần, nghĩ thầm, dù sao cũng hơi đói bụng rồi, đi ăn mấy chén mỳ cũng được, thuận tiện chữa trị chân cho Đơn Nghệ Nhã, nên chậm rãi đi qua.

Bây giờ cũng là lúc ăn cơm chiều, rất nhiều người tan việc lại lười nấu cơm nên đến phố mỹ thực tại Cửu Long thành để ăn vặt, hương vị ngon lại không mắc, hơn nữa tất cả đồ ăn nam bắc cơ bản đều có tại đây, khi Thạch Thiên đến quán mỳ, trong quán cũng có vài người khách, cũng có vài người đang đứng, có vài người ăn xong liền rời đi, lập tức chỗ trống được người bổ sung, sinh ý vô cùng náo nhiệt.

Đơn Nghệ Nhã cũng đã có thói quen dùng cơm muộn, ngồi xe lăn ở phía sau quầy thu ngân, thu tiền thối tiền, lâu lau còn bắt chuyện với những người khách đang đứng, làm cho người ta đứng chờ cũng không quá mức nhàm chán, nhìn thấy Thạch Thiên đi vào, vui vẻ nói: "Thạch Thiên, cậu đến rồi à, chị Samantha có đến không?"

Thạch Thiên lắc đầu: "Nàng ta vẫn chưa tới, tôi vừa đến gần đây, cho nên thuận tiện đến thăm chân của cô một chút".

Đơn Nghệ Nhã đưa tay mở lấy tấm chắn ngang vào quầy thu ngân, nói: "Bên ngoài không có chỗ ngồi, cậu vào đây ngồi trước đi, thuận tiện kể cho tôi nghe về chuyện của chị Samantha" Trong lòng nàng hiển nhiên là vụ án của Samantha còn quan trọng hơn chân của mình.

Thạch Thiên cũng không khách khí, bước vào, quầy thu ngân ở đây cũng có khác biệt rất lớn so với nơi khác, bởi vì giúp cho Đơn Nghệ Nhã có thể đẩy xe lăn vào, Thạch Thiên ngồi vào trong cũng không cảm thấy chật chội, Đơn Nghệ Nhã chờ Thạch Thiên ngồi xuống, rồi mới nghiêng người hỏi: "Mau nói cho tôi biết chuyện trên tòa án hai hôm nay đi".

Thạch Thiên chỉ phụ trách bảo vệ thôi, không có hứng thú với thẩm tra xử lý, hai ngày nay đều ngồi trong phòng nghỉ chờ Samantha và Thạch Lệ đi ra, cũng không hỏi tình huống thẩm tra bên trong thế nào, muốn nói cũng không biết gì để nói, lắc đầu nói: "Không biết, cho một chén mỳ trước đi, lão tử đói".


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv